“Được rồi, vợ à, đợi đến mấy ngày nữa em tới Mã Đằng làm việc, anh cũng sẽ cố gắng làm việc, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.” Tề Thiên Cơ cười nói.
“Mua đồ thì phải mua cho thật vui, trước tiên chúng ta đừng nói những chuyện không tốt nữa, chúng ta tiếp tục dạo phố đi.” Chu Tuệ cười ha ha nói.
Đây là lần đầu tiên bà ta mở miệng nói chuyện vì Tề Thiên Cơ.
Ngần ấy năm cho đến tận hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên bà ta mua được nhiều đồ cao cấp như vậy, như mở cờ trong bụng, tất nhiên sẽ hướng về phía Tề Thiên Cơ.
“Mẹ, tại sao mẹ có thể như vậy chứ?” Dương Mộc Thanh dậm chân một cái, cực kỳ lo lắng.
“Được rồi, xung quanh rất đông người, mọi người đừng nói nữa, tiếp tục dạo phố đi.”
Dương Tây đứng ra, lại nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ: “Tiểu Thanh nói đúng, không thể mua thêm đồ nữa, chỉ mua những thứ này là đủ rồi.”
Đồng Đồng cũng bày ra dáng vẻ đại nhân, nói: “Đúng đó, ba, con không muốn mua nữa.”
“Được rồi, ba nghe con.” Tề Thiên Cơ vuốt ve mái tóc Đồng Đồng.
Cả nhà tiếp tục đi dạo phố, rất nhanh sau đó cả nhà họ đã đi đến cửa hàng đồng hồ cao cấp.
Tề Thiên Cơ chọn trúng một chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá gần 3 tỷ.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, thầm nghĩ: Cái đồng hồ đeo tay này làm quà cho vợ mình thì không gì có thể tốt hơn, càng tăng thêm khí chất của vợ mình.
Nhưng mà điều khiến anh phiền não chính là cho dù anh có biểu hiện như thế nào, Dương Mộc Thanh cũng không tin anh có tiền.
“Phải nghĩ cách làm cô ấy biết mình rất lợi hại, rất giàu có.” Tề Thiên Cơ nghĩ thầm.
“Ôi, đây không phải là Dương đại mỹ nữ hay sao? Từ khi nào đã trở nên có tiền như vậy chứ, còn có thể đến cửa hàng đồng hồ Patek Philippe.”
Đúng lúc này một giọng nói quái gở vang lên sau lưng bọn họ.
Dương Mộc Thanh quay đầu nhìn sang.
Một ánh mắt đàn ông không hề thiện ý xuất hiện trong cửa hàng đồng hồ đeo tay, anh ta nhìn Dương Mộc Thanh với vẻ mặt đầy châm biếm.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Dương Mộc Thanh thay đổi.
“Ai vậy?” Tề Thiên Cơ nhíu mày.
“Phùng Hâm.” Dương Mộc Thanh nhỏ giọng trả lời.
Phùng Hâm là bạn học của Dương Mộc Thanh đồng thời cũng là bạn của nhà họ Tần.
Trong đám bạn học của cô có lẫn không ít người không tốt, trong đó có Phùng Hâm.
Phùng Hâm nhìn lướt qua người Dương Mộc Thanh, ánh mắt vừa coi thường vừa miệt thị: “Tôi nghe nói các người còn đang nợ nhà họ Tần mấy chục tỷ, còn có tâm trạng đi mua sắm à?”
Anh ta lại nhìn lướt qua đống túi mua sắm đám người Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ xách theo trên người, vẻ mặt mỉa mai của anh ta càng đậm hơn.
Những túi đồ mới mua này Chu Tuệ nhất quyết đòi cầm ở trong tay, bà ta muốn nói cho tất cả mọi người biết bà ta đã mua được hàng cao cấp.
Nhưng mà lát sau đồ quá nặng, bà ta không thể xách được, lúc này bà ta mới để người ta chuyển đồ về địa chỉ nhà, chỉ để lại những túi đồ to đựng các bộ quần áo xa xỉ, cầm chúng trong tay giống như tuyên bố với toàn thiên hạ bà ta mới mua quần áo.
Phùng Hâm còn tưởng rằng đám người Dương Mộc Thanh không mua được gì, anh ta cười lạnh lùng nói: “Chậc chậc, các người cũng thật không dễ dàng gì, cả nhà mua một đống túi rỗng đi rêu rao bốn phía, không biết còn tưởng rằng các người là phú ông ngàn tỷ ấy chứ!”
“Cái này cũng khó trách, dù sao thì chồng cô cũng chỉ có nghề nghiệp diễn viên thôi.”
Nhục nhã.
Làm nhục thẳng mặt!
Chuyện Tề Thiên Cơ tìm người diễn đến sang bằng nhà họ Tần, chuyện thiếu nợ người ta sáu mươi tỷ đã ầm ĩ đến mức cả thành phố đều biết.
Bây giờ bị bạn học cũ chế chạo ngay trước mặt, chê cười vạch ra khuyết điểm.
Mặt Dương Mộc Thanh đỏ lên, trong lòng khó chịu cắn chặt răng, nghẹn khuất nói không nên lời.
Chuyện là do chồng cô làm ra, cô không tức giận được.
Chu Tuệ không quan tâm nhiều như vậy, tức giận nhìn Phùng Hâm: “Mắt chó của cậu bị mù à, nợ cũng không phải thiếu nợ cậu, cậu là cái thá gì? Mà dám quản chuyện nhà chúng tôi?”
“Hơn nữa, tiền chúng tôi nợ nhà họ Tần đã trả từ lâu rồi, mắc mớ gì tới cậu?”
Lần trước Tề Thiên Cơ mang về 90 tỷ tiền mặt, họ đã trả lại cho Dương Minh để Dương Minh chuyển đi.
Sau đó Dương Minh và Tần Tranh bị đám người Tất Thắng đánh ngất rồi ném ra ven đường, khoản tiền kia cũng bị ném ở bên cạnh họ, cứ vậy xem như đã trả sạch.
“Ha ha, cái loại nghèo kiết xác như các người, bà xác định bà có tiền sao? Lần này lại là giả vờ à?”
Phùng Hâm cười lạnh, ánh mắt khinh thường.
Mặc dù anh ta không muốn chấp nhặt với đám phụ nữ Chu Tuệ, nhưng cái vẻ kiêu căng khinh thường lộ ra kia khiến cho người ta khó chịu.
Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh xuống, anh nhìn chằm chằm Phùng Hâm: “Anh vừa nói cái gì?”
Thái độ Phùng Hâm thể hiện ra khiến cho anh rất khó chịu.