Nhân viên quầy chịu nhận lỗi còn vội vàng bưng trà rót nước cho họ, dáng vẻ cung kính lễ phép.
Trông thấy tình cảnh này, cả Tề Thiên Cơ, Dương Tây và Dương Mộc Thanh đều không khỏi cảm thán.
Quả nhiên có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
“Đồ mắt chó coi thường người khác, sau này nhớ nhìn xa trông rộng vào, thật sự cho rằng chúng tôi không có tiền sao?”
Lòng hư vinh của Chu Tuệ bùng lên, bà ta trừng mắt nhìn nhân viên quầy kia, nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Vừa rồi chúng tôi chỉ đùa một chút mà thôi, thái độ này của các người là sao đây?”
“Không mua nữa, các người chuyển khoản lại cho tôi, gọi quản lý của mấy người đến đây!”
Nhân viên quầy cực kỳ sợ hãi, cô ta vội vàng tát chính mình một cái, sợ hãi nói xin lỗi: “Thật xin lỗi phu nhân, vừa rồi đều là lỗi của tôi, cầu xin bà, bà rộng lượng tha cho tôi đi.”
Đãi ngộ và tiền lương của các cửa hàng bán đồ xa xỉ cực kỳ tốt, nếu như lần này Chu Tuệ quyết tâm hủy đơn, nhất định quản lý sẽ sa thải cô ta.
Cả người Chu Tuệ đều thấy thoải mái, cảm giác như trút được cơn tức.
Khuôn mặt bà ta vẫn không có biểu cảm nào, giọng nói lạnh lùng: “Hừ, đồ mắt chó khinh thường người khác, sau này chú ý một chút.”
Nhân viên quầy vội vàng gật đầu.
“Được rồi, đóng gói mọi thứ cho tốt, chuyển về nhà tôi, tý nữa sẽ đưa địa chỉ cho cô.” Tề Thiên Cơ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta.
Anh đường hoàng là người đứng đầu một điện, còn không đến mức chấp nhặt với một nhân viên phục vụ nho nhỏ.
“Dạ dạ dạ, nhất định nhất định.” Nhân viên quầy kia không ngừng gật đầu, cô ta nhẹ nhõm thở ra.
Tề Thiên Cơ viết địa chỉ nhà ra đặt ở trên quầy.
Những cửa hàng bán đồ cao cấp đều có phục vụ đưa hàng đến tận nhà.
Sau đó Tề Thiên Cơ dẫn theo Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ đi dạo mấy lần ở các cửa hàng bán đồ cao cấp, tiêu tốn mấy tỷ đồng.
Chu Tuệ vui vẻ nhếch lông mày, tán thưởng: “Tề Thiên Cơ, lần này làm tốt lắm.”
Bà ta vuốt ve những bộ trang phục kia, thích thú không muốn rời tay, hai mắt sáng bừng.
Mặc hàng hiệu đi về nhà mẹ đẻ, bà ta chắc chắn có thể thu hút được mọi ánh mắt, nở mày nở mặt.
Dương Mộc Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ, thấp giọng hỏi: “Tiền của anh từ đâu ra vậy?
Trong năm năm anh có thể kiếm được nhiều như vậy sao? Hay lại mượn Mã tổng?”
Tề Thiên Cơ cười nói: “Anh dự chi một ít tiền lương.”
Dương Mộc Thanh trầm giọng xuống: “Em biết anh muốn đền bù cho mọi người trong nhà, nhưng mà không phải những năm nay chúng ta cũng đã sống như vậy rồi sao?”
“Em không muốn vay tiền để mang gánh nợ sinh hoạt, em chỉ muốn anh có thể sống thật kiên định, không thể phô trương lãng phí như thế.”
“Đồng ý với em, sau này sẽ không tiếp tục tiêu tiền bậy bạ được không?”
Nghĩ đến việc cả nhà họ mượn của tỷ phú Mã Đằng nhiều tiền như vậy, cô ta đã cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
Anh phải làm bao lâu mới có thể trả hết món nợ này chứ?
Nghe những lời Dương Mộc Thanh nói, Tề Thiên Cơ chỉ cảm thấy vừa ấm áp, vừa cắn rứt.
Bên trong ánh mắt của anh mang theo vẻ tự tin ngước xuống nhìn đời: “Yên tâm đi, bây giờ chồng của em là tài xế của Mã Đằng, sau này nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền, em có trách nhiệm tiêu tiền như nước, anh có thể kiếm lại!”
Điện Vô Song, số tiền kiếm được trong một ngày đều dùng đơn vị trăm tỷ để tính toán, có cho đi cũng tiêu không hết.
Điều khiến anh rầu nhất là làm thế nào tiêu tiền.
Đừng nói là mười tỷ, cho dù là chục nghìn tỷ anh cũng không chớp mắt một cái.
Lông mày Dương Mộc Thanh dựng đứng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát anh: “Tề Thiên Cơ, anh có thể trưởng thành một chút hay không! Hoàn cảnh trong nhà như thế nào anh không biết hay sao?”
“Thuê xe, mời diễn viên, bây giờ còn vay tiền mua mấy nhãn hiệu xa xỉ, chỉ vì muốn tỏ vẻ bên ngoài? Có ý nghĩa gì không!”
“Bây giờ chúng ta thiếu nợ Mã tổng hơn 90 tỷ rồi đấy, chuyện này phải làm sao?”
“Em van xin anh, anh trưởng thành lên một chút đi, anh đừng có vay tiền nữa được không? Em thật sự quá mệt mỏi rồi…”
Tề Thiên Cơ vội vàng nói: “Vợ à, thực ra vừa nãy anh gạt em, những thứ này là tiền mấy năm nay anh kiếm được.”
“Anh thấy em sẽ tin anh sao?” Dương Mộc Thanh vô cùng thất vọng, cô quay đầu đi, không muốn nhìn Tề Thiên Cơ chút nào nữa.
Bày ra dáng vẻ một người chồng càn quấy, ham muốn hư vinh, thích phô trương lãng phí như vậy, trong lòng cô rất chua xót.
Một người tài xế, cứ coi như là tài xế của tỷ phú thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Để cô yên tâm tiêu xài?
Điều này là hiện thực sao!
Vành mắt Dương Mộc Thanh đỏ lên, suýt nữa nước mắt chảy xuống.
Nghĩ đến nhiều nợ nần đè nặng trên người như vậy, cô chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, dường như không thở nổi.