Lời nói vừa nói ra, mọi người ngay lập tức cười vang không dứt.
“Đúng vậy, giám đốc bộ phận vệ sinh cũng là giám đốc mà!”
“Tỷ phú Mã tặng cho giám đốc bộ phận vệ sinh một món trà cống phẩm giả cũng là điều hiển nhiên!”
“Ha ha, Đúng vậy đúng vậy.”
….
Dương Mộc Thanh bị đám người Chu Oánh xem thường khinh miệt đủ loại, chế giễu không ngớt, mờ mịt luống cuống.
Cô cúi đầu, cắn môi, không nói câu nào.
Mặc dù Mã Đằng mời cô làm giám đốc là thật, nhưng khi mình còn chưa chính thức trở thành giám đốc, cô cũng không muốn tranh cãi.
“Người xấu, mấy người đều là người xấu, không được ăn hiếp mẹ tôi.” Đồng Đồng đi tới trước người Dương Mộc Thanh, đôi mắt to trong veo như nước trừng mắt nhìn những người đó.
Dương mộc Thanh vội vàng ôm Đồng Đồng vào trong ngực, ý bảo cô bé đừng nói chuyện.
“Con gái của tôi thực sự sẽ trở thành giám đốc của tập đoàn Mã thị, lương một năm hơn ba mươi tỉ, tất cả các người so ra đều kém!” Chu Tuệ giải thích.
“Đúng vậy, tôi có thể làm chứng, Tỷ phú Mã thật sự đến nhà của chúng tôi làm khách, ông ta quả thật nói muốn mời con gái của tôi làm giám đốc, chỉ là chúng tôi không đi thông báo.” Dương Tây cũng nhìn không được, mở miệng giải thích.
“Ha ha ha, hơn ba mươi tỉ, sao bà không nói lương một năm hơn một trăm tỉ luôn đi? Chu Tuệ à Chu Tuệ, vợ chồng bà nói dối cũng không cần vẽ nháp sao?” Chu Oánh cười lạnh nói.
“Bà ~~ a a a a, tức chết tôi!” Chu Tuệ tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, bực bội gần như muốn nổ tung.
Rõ ràng là sự thật, kết quả thái độ của đám người này đối với người một nhà của bà ta vẫn hạ thấp như vậy, khiến bà ta tức giận đến mức sôi máu, khó chịu cực điểm.
Dương Tây là người nhã nhặn như vậy, lúc này cũng bị tức giận đến mức đỏ mặt.
Đối mặt với những tiếng cười nhạo đó, Dương Mộc Thanh cúi đầu ôm lấy Đồng Đồng, cắn răng, đỏ mắt nhìn, cũng chưa nói cái gì.
Tề Thiên Cơ thấy vậy, đôi mắt lạnh như băng, gân xanh trên nắm tay nổi lên, trong lòng tức giận như núi lửa sắp bùng nổ.
Người một nhà Chu Oánh, Tiêu Chinh Vũ thật khinh người quá đáng!
Cho dù là người mạnh mẽ như Chu Tuệ, dưới sự châm chọc chua ngoa của Chu Oánh, cũng tức giận đến gào thét, dường như muốn phát tác bệnh tim.
Ở trong miệng bọn họ, Dương Mộc Thanh cũng trở thành trò đùa nói dối.
Nhìn thấy bộ dạng uất ức kia của Dương Mộc Thanh và Đồng Đồng, Tề Thiên Cơ vô cùng đau lòng, hận không thể đem Chu Oánh gỡ thành tám khúc.
Đám người Chu Oánh này rõ ràng là người một nhà với Chu Tuệ, lại làm chuyện của hai nhà.
Những người đó không muốn thấy người khác tốt hơn, nhìn thấy cuộc sống Chu Tuệ không quá tốt, còn muốn bỏ đá xuống giếng đạp một chân.
Bây giờ cho dù Chu Tuệ khá tốt rồi, bọn họ cũng vẫn châm chọc như vậy, hạ thấp, bịa đặt, trách móc Chu Tuệ nói dối.
Phụ nữ có chồng mà bụng dạ hẹp hòi như vậy, thật sự là đáng ghét!
Nghĩ như vậy, Tề Thiên Cơ nhanh chóng nắm chặt nắm tay, định vỗ bàn đứng lên.
Nhưng vào lúc này, Dương Mộc Thanh lại đột nhiên nắm lấy tay anh.
“Bà xã.”
“Đừng làm như vậy, nhịn một chút, về rồi nói sau.”
Dương Mộc Thanh lắc đầu, bảo Tề Thiên Cơ đừng làm chuyện gì.
Tề Thiên Cơ nhíu mày, chỉ có thể vâng theo ý kiến của vợ, không ra tay.
Chu Tuệ là một người sĩ diện, tức giận tại chỗ bác bỏ Tiêu Chinh Vũ: “Câuh thì biết cái gì, ngày hôm qua Tỷ phú Mã vừa mới mời Thanh, bây giờ còn chưa kịp đi làm.”
“Cậu đừng tự đắc, nói không chừng chức vị của Thanh nhà tôi còn cao hơn cậu nữa, cậu có cái gì mà đắc ý?”
Chẳng qua lời giải thích của bà ta chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại còn khiến người nhà họ Chu chỉ trỏ, tiếng cười nhạo càng lớn, càng thêm nghiêm trọng.
Vẻ mặt Chu Oánh đắc ý, sắc mặt khinh bỉ lại xem thường, cười lạnh nói: “Được rồi, em họ, đừng chết vì sĩ diện mà khổ thân, yêu thích hư vinh cũng phải có một mức độ, so không bằng thì không cần phải so!”
“Nhưng mà, vừa xe sang lại vừa trà mạn tùng, yêu thích hư vinh như vậy, có ý nghĩa gì sao?”
“Đánh sưng mặt để giả mập mạp, cũng thật sự làm khó dễ mấy người.”