“Hóa ra đồ bà ta mặc cũng là hàng fake, vừa rồi còn nổ với tôi, bảo một chiếc váy hơn ba tỉ đấy.”
“Túi xách cũng là hàng fake, không phải hàng thật.”
“Nói Chu Tuệ thích hư vinh, thì ra bản thân cũng là người như vậy.”
“Chó chê mèo lắm lông, hai người kẻ tám lạng người nửa cân thôi, ha ha ha…”
Lúc Tề Thiên Cơ nói, rất nhiều người nhà họ Chu ghét người giàu đều nhỏ giọng mỉa mai, nhìn Chu Oánh với ánh mắt đầy chế giễu.
Chu Oánh bị vạch trần trước mọi người, đối diện với đủ loại ánh mắt của mỗi người trong nhà họ Chu, bà ta lúng túng, vô cùng mất thể diện, ngượng đến đỏ cả mặt.
Bà ta nhìn Tề Thiên Cơ với ánh mắt giận dữ, cắn chặt răng, chỉ muốn băm vằm tên phá rối Tề Thiên Cơ này ra.
“Được lắm Tề Thiên Cơ, mày giỏi!” Chu Oánh cắn răng, như một con hổ cái.
Bà ta trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ, thở hổn hển quay về chỗ ngồi của mình.
Chu Tuệ thấy thế, trong lòng lập tức sung sướng, tinh thần sảng khoái.
Bà ta đã không ưa bà chị họ Chu Oánh của nhà bác hai này lâu rồi, cả ngày đến tối cứ chỉ tay năm ngón, vô cùng chảnh chọe, nhưng không ngờ từ đầu đến chân đều là hàng fake!
Nếu không phải Tề Thiên Cơ lên tiếng nhắc nhở, e là bà ta vẫn chẳng biết gì.
Nghĩ vậy, ánh mắt bà ta nhìn Tề Thiên Cơ cũng hơi dịu lại, trong mắt toát lên vẻ hài lòng.
Đứa con rể này của mình cũng không phải vô dụng, đã trút giận thay bà ta!
“Làm tốt lắm.” Chu Tuệ vỗ vai Tề Thiên Cơ.
Tề Thiên Cơ gật đầu, vẫn đang đau lòng lau nước mắt cho Đồng Đồng: “Được rồi Đồng Đồng, ổn rồi, ba đánh người xấu giúp con rồi.”
Đồng Đồng mắt ngấn nước, nhưng lại nói một cách kiên định: “Mẹ nói đánh người là không đúng, sau này ba không được tùy tiện đánh người nhé.”
“Chỉ có con thông minh.” Dương Mộc Thanh cười mắng.
Gia chủ nhà họ Chu đi ra, ho khan vài tiếng, trầm giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, mọi người mau ngồi vào chỗ đi.”
Khúc nhạc đệm qua đi, mọi người quay lại sảnh tiệc, lần lượt ngồi vào chỗ.
Lần này, cả nhà Chu Tuệ được xếp ngồi ở vị trí phía trước, rất gần với gia chủ và bà cụ nhà họ Chu.
Chu Oánh ngồi ở chỗ của mình, bà ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nham hiểm không vui.
Thấy sắc mặt khó coi của Chu Oánh, các anh chị em của bà ta lần lượt lên tiếng an ủi, đồng thời khinh thường cả nhà Chu Tuệ.
“Em Oánh, cần gì phải tức giận với cái nhà ham hư vinh này? Tức giận không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Đúng đấy, mặc hàng fake cũng tốt hơn mặc đồ thuê mà!”
“Bây giờ hàng fake y hệt hàng thật, giá cả cũng không rẻ, cũng xem là hàng xa xỉ, là chứng nhận cho khả năng tài chính của gia đình.”
“Đâu có giống vài người, phùng má giả làm đại gia, mũi lợn nhét cọng hành để giả làm voi!”
“Đúng đấy, đi vay nặng lãi mà còn ham mê hư vinh, sớm muốn gì cũng gieo gió gặt bão.”
“Tôi đoán là quần áo bọn họ mặc đều là mượn tiền mua, xe cũng có thể là mượn tiền thuê, để huênh hoang trước mặt chúng ta đấy.”
Cả nhà bọn họ trắng trợn châm chọc mỉa mai đủ kiểu.
Nhất là mấy người nhà họ Chu thân thiết với Chu Oánh, ai nấy cũng khinh thường nhìn nhóm Chu Tuệ, Dương Mộc Thanh.
Chu Tuệ bị mọi người tẩy chay, chê cười, bà ta siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy lúng túng và ấm ức, đáy lòng vừa tức vừa tủi.
Mấy năm qua, người nhà họ Chu sỉ nhục Chu Tuệ quen rồi.
Cho dù bây giờ bà ta bỗng chốc huy hoàng thì cũng không được tin tưởng, bị đủ lời chỉ trích và cười chê, bà ta tức đến nỗi ngực phập phòng, cơn giận khó mà nguôi được.
Bà ta đập bàn, tức giận nói: “Các người có ý gì? Ai nói với các người tôi mượn tiền mua?”
“Ha ha, không phải mượn tiện, bà có nhiều tiền như vậy sao? Mượn nhà họ Tần mấy chục tỉ đã trả chưa?
Nợ nần mà còn thể hiện, thật sự tưởng mình là đại gia à.”
Chu Oánh chế giễu, cười khẩy nói: “Nếu cô thật sự có tiền, vậy cô lấy ra chứng minh xem nào, để tôi xem thử cô có bao nhiêu khoản gửi tiết kiệm!”