Rầm!
Nghe những lời hèn nhát của phái chủ hòa, Tần Dương bừng bừng cơn giận, đập bàn đứng dậy, giận dữ nói: “Đủ rồi, câm miệng hết cho tôi!”
Ông ta nhìn mọi người với ánh mắt u ám, lạnh lùng nói: “Nhà họ Tần chúng ta, ngay thẳng kiên định, trước giờ chỉ có chúng ta khiến người khác quỳ gối, không có chuyện quỳ gối trước người khác!”
“Sau này không ai được nhắc đến chuyện quỳ gối xin tha nữa!”
“Ai nhắc đến hai chữ này thì ông đây giết người đó!”
Ông ta mặt mày dữ tợn, trông như ác quỷ.
Phái chủ chiến nghe thế thì vui mừng, xắn tay áo nóng lòng muốn thử.
Phái chủ hòa bị Tần Dương nhìn với ánh mắt giận dữ, ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu im như thóc.
Tần Dương nhìn Tần Đông Quang dáng vẻ khô héo, cận kề cái chết nằm trên giường bệnh, trong mắt ông ta lóe lên vẻ đau khổ, và sự kiên quyết, điên cuồng không màng tất cả!
Lúc này, hai mắt ông ta đỏ ngầu, hệt như thú hoang chọn người để ăn.
Ông ta nghiến răng, ánh mắt nham hiểm, lạnh lùng nói: “Mặc kệ Tề Thiên Cơ là thật hay giả, cậu ta đã không để nhà họ Tần chúng ta sống thì ông đấy giết chết cậu ta trước.”
“Người đâu, huy động toàn bộ tài sản hiện có của nhà họ Tần, mời sát thủ hàng đầu đến cho tôi!”
“Cho dù chết, tôi cũng phải giết được Tề Thiên Cơ.”
Tần Dương đã điên rồi!
Ông ta đã không còn quan tâm đến sống chết của nhà họ Tần nữa, một lòng chỉ muốn giết Tề Thiên Cơ.
Ông ta sờ đầu con trai Tần Đông Quang, lẩm bẩm: “Con trai, cho dù con đau đến chết, ba cũng đảm bảo, chắc chắn phải khiến cả nhà Tề Thiên Cơ chôn chung với con!”
Đám người phái chủ chiến nghe thế, tinh thần phẫn nộ, đồng thanh phối hợp với Tần Dương: “Giết Tề Thiên Cơ, xử sạch nhà họ Dương chôn chung!”
Điên rồi.
Đúng là điên rồi.
Có thể phong sát một gia tộc lớn trên thương trường còn khó hơn gấp vạn lần tìm sát thủ để ám sát, người bình thường mà có thể làm được sao?
Nhà họ Tần chọc phải nhân vật không nên chọc vào, không hối hận mà vẫn khăng khăng cố chấp, thế này là sắp tai vạ đến nơi rồi.
Nhìn hiện trường như một lũ quỷ múa loạn, phái chủ hòa tuyệt vọng.
Nhất là Tần Phi Vũ, ông ta cau chặt mày.
Thậm chí có người đã âm thầm rút lui, định sẽ kịp thời rời khỏi nhà họ Tần.
Sau khi tin tức của Tần Dương truyền ra không lâu, một thư ký mồ hôi nhễ nhại vội chạy đến, khóc lóc báo cáo với Tần Dương: “Gia chủ, không hay rồi, nhà họ Tần chúng ta hoàn toàn phá sản rồi!”
“Tài sản hiện có đều bị đóng băng, bây giờ trong tài khoản không còn một xu, hơn nữa nợ nần chồng chất.”
“Dường như nghe được tin tức, rất nhiều nhân tài hàng đầu dùng lương cao mời về trong công ty cũng đã lần lượt đi rồi, bây giờ nhà họ Tần là một cái vỏ rỗng.”
Tần Dương nghe thế thì sắc mặt trắng bệch, cắn răng hỏi: “Cậu chắc chắn?”
Doanh nghiệp phá sản!
Nhân viên tháo chạy!
Tài khoản không có tiền!
Vậy chẳng phải có nghĩa là, ngay cả tiền thuê sát thủ ông ta cũng chẳng có!
Ông trời ơi, lẽ nào thật sự muốn diệt nhà họ Tần?
Nghĩ vậy, Tần Dương chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, suýt chút nữa là lên cơn tăng xông!
Đột nhiên, cơ thể ông ta lắc lư, tức đến mức đau tim, phụt ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Người nhà họ Tần thấy thế thì cực kỳ hoảng sợ, vội đi tới đỡ.
“Gia chủ! Ông không sao chứ?”
“Gia chủ, giữ gìn sức khỏe!”
Tần Dương được mọi người dìu, suy sụp ngồi trên ghế, dường như bỗng chốc già đi hai mươi tuổi.
Tần Phi Vũ và mấy người phái chủ hòa, ai nấy cũng có vẻ mặt nghiêm trọng.
Trước đây nhà họ Tần chỉ gặp khó khăn chồng chất, nhưng bây giờ lại phải phá sản.
Từ đó có thể thấy, thủ đoạn của Tề Thiên Cơ ghê gớm cỡ nào.
“Nhà họ Tần, tiêu rồi.” Tần Phi Vũ thở dài, ánh mắt tuyệt vọng.
Trong bóng tối, ông ta cảm nhận được một tấm lưới rộng như che trời rợp đất được tung ra, bao phủ chuẩn xác lên nhà họ Tần.