“Để bọn họ nhìn với ánh mắt khác? Nói nghe nhẹ nhàng thật đấy, lại diễn kịch nữa à? Lỡ bị người ta vạch trần thì làm sao?” Chu Tuệ lạnh lùng nói.
“Nhưng nãy mẹ cũng đã đồng ý rồi, giờ còn có thể từ chối sao?” Tề Thiên Cơ hỏi ngược lại.
Chu Tuệ cứng họng, trừng mắt nhìn Tần Tranh một cách hung ác: “Dùng cách như cậu nói vậy có được không chứ?”
Nói xong quay người rời đi.
Dương Tây thở dài, cũng quay người rồi đi, tới an ủi người vợ của mình.
Dương Mộc Thanh mày chau mặt ủ.
Chỉ cần đi tham gia tiệc gia đình hằng năm của nhà họ Chu thôi, cô ấy sẽ phải đối mặt với sự châm biến, nhục nhã của đám người họ hàng nịnh hót đó.
“Vợ à, lần này, anh nhất định sẽ làm cho em nở mày nở mặt mà.” Tề Thiên Cơ nói.
Dương Mộc Thanh, ánh mắt thấn thần, chẳng muốn nói gì nữa.
Cô ấy rất thất vọng về Tề Thiên Cơ, xưa nay đều không muốn giao lưu với Tề Thiên Cơ.
Tề Thiên Cơ cau mày.
Anh biết, cả nhà vợ đều phát sinh ra hiểu lầm với anh.
Lần này, anh sẽ khiến cho vợ và cả nhà vợ phải nhìn mình với ánh mắt khác.
Anh đã tìm thấy cơ hội duy nhất, lấy điện thoại ra, dặn dò nói: “Diễn, cậu về chưa? Chuẩn bị cho tôi một chiếc Bentley, hai mươi phút nữa lái xe tới dưới nhà tôi.”
“Em vẫn còn ở hạm đội, trong thời gian ngắn không thể về ngay được, để em bảo Chu Tước tới đưa cho anh.” Trần Diễn cung kính đáp lại.
Sau khi gọi xong, Tề Thiên Cơ đi vào trong phòng.
Chu Tuệ đang tìm quần áo.
Bà ta lục tung từ vali đến tủ, đang lục lọi trong đống quần áo cũ mà tìm kiếm, lựa qua lựa lại.
Dương Mộc Thanh cũng đang mặt mày ủ rũ, ánh mắt lo âu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tề Thiên Cơ lại càng chua xót hơn.
Năm năm nay, những ngày mà cả nhà vợ phải trải qua quá khổ rồi, đến cả một bộ quần áo tử tế cũng không có.
Anh ta đi tới, nói: “Đừng tìm nữa, con đưa mọi người đi mua quần áo mới.”
“Cơ, mặc dù cậu và tiểu Thanh bị ông chủ Mã sắp xếp công việc, nhưng cũng không thể phô trương lãng phí vậy chứ.” Dương Tây có chút cảm thấy xót tiền.
Chu Tuệ không cam tâm, tức giận nhìn Dương Tây: “Anh là cái đồ vô lương tâm mà, mấy năm nay tôi chưa về nhà mẹ, giờ về một lần, anh lại bắt tôi mặc bộ đồ cũ năm năm trước sao? Anh để mặt mày tôi phải giấu ở đâu nữa đây?”
Dương Tây bị mắng đến nỗi mặt đỏ bừng, ngượng ngùng mà nói không nên lời.
Dương Mộc Thanh cau mày nói: “Khoản tiền mà Mã tổng cho chúng ta mượn đó, vừa mới bị đám bác cả lấy đi rồi, bây giờ chúng ta còn có tiền ở đâu nữa chứ?”
Tề Thiên Cơ cười một cách tự tin: “Yên tâm đi, anh có tiền mà.”
“Tề Thiên Cơ, năm năm nay cậu chẳng đưa cho tôi một cắc nào. Lần này, cậu phải mua cho tôi một bồ đồ tử tế đấy, nếu không tôi không tha thứ cho cậu đâu!” Chu Tuệ lạnh lùng nói.
“Được, nhất định mà.” Tề Thiên Cơ gật đầu.
Sắp xếp thỏa đáng cho cả nhà xong, xuống nhà.
Một chiếc Bentley Mulsanne đứng trước cổng, một trong mười tám chiến tướng là Chu Tước đứng hầu hạ bên cạnh một cách cung kính.
“Anh Tề, xe của anh cần đây ạ.”
Nhìn thấy Tề Thiên Cơ đi ra, Chu Tước dâng chìa khóa xe lên, quay người lái chiếc BMW i8 mà rời đi.
“Chiếc này cũng do anh thuê à?”
Dương Mộc Thanh nhìn thấy chiếc Bentley Mulsanne có giá hơn 15 tỷ đó, cau mày không thôi: “Cơ, chiếc xe này quá đắt rồi, lỡ mà làm sứt hay va chạm gì, chúng ta bồi thường không nổi đâu.”
Rõ ràng là trong nhà còn đang nợ 90 tỷ, mà Tề Thiên Cơ còn xa xỉ một cách phô trương như vậy, tôn sùng thứ phù phiếm, thật là khiến cô ấy đã bất lực mà còn đau lòng.
Tề Thiên Cơ giải thích: “Đây là một trong những chiếc xe của Mã tổng, chỉ để cho anh lái cho quen mà thôi.”
Dương Mộc Thanh thả lỏng lông mày ra.
“Mã tổng cũng rộng lượng quá rồi, lái chiếc xe này để đi mua sắm, cực kỳ có mặt mũi luôn.” Chu Tuệ hứng khởi không dứt.
“Đi thôi.” Tề Thiên Cơ mở cửa xe.
Nhóm người Chu Tuệ, Dương Tây, Dương Mộc Thanh, Đồng Đồng lần lượt lên chiếc xe sang có giá trị hơn 15 tỷ.
Xe hơi nổ máy, nhanh như chớp, đã chạy tới trung tâm mua sắm CBD lớn nhất Quang Châu.
Tòa nhà lớn cao chọc trời, cao vút như chạm đến mây, trung tâm thương mại của thành phố, sầm uất diễm lệ.
Nhìn thấy người nhà Tề Thiên Cơ từ trong chiếc Bentley đi ra, người qua đường đều tới tấp nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhìn thấy cảnh này, lòng hư vinh của Chu Tuệ bùng nổ, cảm thấy bản thân như thể là nữ hoàng của thế giới này vậy, bước chân trên đường cũng đã có tự tin hơn.
“Mẹ, đi thôi.” Tề Thiên Cơ nói.
Chu Tuệ hừm cái lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ lái chiếc xe này là dương dương tự đắc đâu đấy, khi nào mà cậu trở thành một người to lớn như Mã Đằng ấy, đó mới thật sự là giỏi, cậu bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là tài xế mà thôi.”