Ban đầu Tề Thiên Cơ cũng chẳng muốn để tâm đến Đinh Dũng làm gì, nhưng tên này lại mang nhà họ Tần ra để uy hiếp anh.
Nghĩ đến tất cả những gì nhà họ Tần đã gây ra cho mình, anh liền nổi hận ý, quyết phải ra tay dạy dỗ Đinh Dũng một trận.
Đinh Dũng mặt mày thống khổ, lòng như đã chết.
Lúc này, rốt cuộc anh ta cũng nhận ra mình đã đắc tội với một kẻ tàn nhẫn.
“Đại ca à! Tôi thật sự sai rồi! Là lỗi của tôi! Ban nãy tôi chỉ là đùa giỡn xíu thôi! Xin anh đừng đánh nữa!”
“Bộp.”
“Thật trùng hợp! Tao cũng đang đùa giỡn với mày!”
Lại thêm một cái tát nữa!
“Hu hu hu… đại ca ơi, tôi thật sự sai rồi, tôi quỳ xuống cầu xin anh!”
Anh ta khóc lóc van xin, quỳ xuống trước mặt Tề Thiên Cơ, dập đầu lia lịa.
Chẳng còn cách nào khác, không dám ngẩng mặt lên.
Cứ ngẩng lên là ăn một cái tát, ai mà chịu nổi?!
Tề Thiên Cơ giơ cánh tay lên định tát khiến anh ta run lập cập.
Ánh mắt Tề Thiên Cơ phát lạnh, nhìn Đinh Dũng đang quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, mặt anh vẫn không cảm xúc.
Anh lấy khăn giấy ra, lau bàn tay đầy máu một cách thản nhiên như không, như thể đây chỉ là chuyện nhỏ.
Sau đó, anh ngồi xổm trước mặt Đinh Dũng, trầm giọng nói: “Sớm nhận lỗi không phải tốt rồi sao? Tao cũng không phải người không hiểu lý lẽ, lấy lý phục người mới là nguyên tắc làm việc của tao.”
“Nếu bây giờ mày có thể nói chuyện đàng hoàng rồi thì chúng ta cùng nói về chuyện của bọn trẻ?!”
Con mẹ nó, còn nói chuyện của bọn trẻ gì nữa?
Người đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết rồi ai còn để ý đến việc hai đứa trẻ xô xát nữa?
Đinh Dũng trong lòng đầy đau khổ và phẫn nộ, nhưng không dám hé răng kêu, anh ta chỉ biết sợ hãi gật đầu: “Đại ca, tất cả đều là lỗi của con trai tôi! Tôi hứa sau này sẽ dạy bảo nó thật tốt, để nó trở thành người tốt, làm việc tốt, sẽ không bao giờ làm phiền đến con gái của anh nữa.”
“Rất tốt.”
Tề Thiên Cơ cười gật đầu: “Nếu đã như vậy, chuyện này coi như xong rồi, đúng không?”
Đinh Dũng hoảng sợ, gật đầu như giã tỏi, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Xong, xong hết rồi! Đều đã được giải quyết xong xuôi. Đại ca à, đừng đánh nữa!”
Nhìn thấy Tề Thiên Cơ đột nhiên giơ tay lên, Đinh Dũng lập tức kêu lên, giơ tay lên ôm lấy đầu!
“Hoảng cái gì, tao chỉ đưa giấy lau cho mày, lau cái mặt đi. Dù sao hai đứa trẻ cũng coi là bạn học cùng lớp. Người làm cha mẹ như chúng ta cũng nên hòa thuận một chút chứ, đúng không?”
Tề Thiên Cơ dùng khăn giấy lau mặt cho Đinh Dũng, rồi đứng dậy quay lại nhà trẻ.
Đối mặt với kẻ tiểu nhân chỉ có một cách duy nhất là đánh cho đến khi tâm phục khẩu phục mới thôi!
Người ta nói lấy ác trị ác mà!
Theo như suy tính của anh, tên kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ còn tìm người đến đối phó với anh.
Nhưng anh không sợ, chỉ là không thể bỏ mặc Đồng Đồng được.
Tề Thiên Cơ hút điếu thuốc, quyết định cùng lên lớp với Đồng Đồng.
Hôm nay anh cũng không có việc gì, vậy thì ở bên con gái vậy.
Anh gọi điện thoại cho Trần Diễn, dặn dò: “Diễn, tìm mấy người đến âm thầm bảo vệ Đồng Đồng. Phía vợ tôi cũng phái thêm vài người có thân thủ tốt. Chuyện hôm nay tôi không muốn thấy thêm một lần nào nữa, còn có cô giáo đó, tôi cực kỳ không thích!”
Bên kia điện thoại.
Trần Diễn xấu hổ nói: “Xin lỗi điện chủ, là em không bảo vệ tốt cho công chúa, thuộc hạ đáng chết! Em sẽ phái người đổi cô giáo kia, và đích thân bảo vệ cho thiếu chủ!!”
Đương nhiên bên cạnh Đồng Đồng luôn có người theo sát bảo vệ.
Nhưng gài người nằm vùng vào nhà trẻ không phải chuyện dễ làm.
Một đám người đã quen chiến đấu nơi chiến trường thì việc giết người rất đơn giản.
Nhưng bảo vệ người, đối với họ mà nói, loại chuyện này còn rất xa lạ, thỉnh thoảng xảy ra sơ sót thì vẫn có thể tha thứ được.
Bên ngoài nhà trẻ, Đinh Dũng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng rời đi của Tề Thiên Cơ, trong mắt anh ta tràn đầy sự lạnh lùng và oán hận.
Đinh Dũng vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi, âm thầm lập lời thề: “Con mẹ nó, thù này không báo tao sẽ không làm người, ông đây nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh!”
Cả đời anh ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy!
Nghĩ xong, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra: “Alo, Tang Cẩu đúng không?! Giúp tao xử lý một người, ngay trường mẫu giáo Harvard, 300 trăm triệu, tao muốn một cánh tay của nó!”