“Mẹ, là ai vậy?” Dương Mộc Thanh hỏi.
“Dì cả của con.” Chu Tuệ nhỏ giọng nói, ánh mắt tràn ngập ấm ức và không cam lòng.
Chu Oánh, chị họ của bà ta!
Bà ta ỷ vào việc gả cho một người chồng tốt, bình thường thích nhất là chế giễu bà ta làm vui.
Vài năm trở lại đây, bởi vì chữa bệnh cho Đồng Đồng dẫn đến việc nhà họ Dương thiếu hụt kinh tế, lâm vào cảnh túng quẫn, nghèo khó.
Đám người Chu Oánh ngày một thậm tệ hơn, trong những ngày lễ ngày tết tụ họp, thế nào cũng dùng đủ loại lời nói châm chọc bẩn thỉu bắt bớ bà ta.
Mỗi lần Chu Tuệ về nhà mẹ đẻ tham gia đám tiệc gì, tiệc cưới, tiệc thọ, họp mặt hàng năm gì đó thì giống như là trở về tham gia một đại hội công khai xử tội, trong lòng nặng trĩu giống như đi đánh trận.
“Em gái ngoan, nhớ phải quay lại đó.” Chu Oánh cười nói.
“Em biết rồi! Lúc đó em nhất định sẽ đến!” Chu Tuệ nghiến răng nghiến lợi đáp lại.
“Đúng rồi, nghe nói người con rể chết tiệt của em cũng đã trở về rồi? Dẫn đến cùng đi, cũng để cho trưởng bối gặp mặt hiểu biết một chút!”
Dường như Chu Oánh cũng đã nghe nói về chuyện của Tề Thiên Cơ, trong lời nói tràn đầy hả hê, cười nhạo nói: “Nghe nói người con rể này của em còn là một đạo diễn lớn, diễn kịch rất lợi hại, bọn chị chắc chắn được mở mang kiến thức!”
Ầm!!
Chu Tuệ cúp điện thoại, trực tiếp đập điện thoại xuống bàn, sắc mặt ảm đạm đến mức gần như có thể rơi nước mắt.
Bà ta nhìn Tề Thiên Cơ một cách hung dữ, cảm thấy cuộc họp thường niên năm nay có thể sẽ càng khó khăn hơn những lần trước.
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền xa ngàn dặm.
Chuyện Tề Thiên Cơ tìm người diễn kịch, ngay cả gia đình của bà ta cũng biết chuyện, còn cười nhạo bà ta, thật là mất mặt trước nhà ngoại.
Ánh mắt Dương Mộc Thanh lo lắng, do dự nói: “Mẹ, hay là, chúng ta không đi nữa được không?”
Tề Thiên Cơ hỏi: “Tại sao không đi chứ? Dòng họ tụ họp, gắn kết tình cảm, không phải là chuyện tốt sao?”
Dương Mộc Thanh liếc Tề Thiên Cơ một cái: “Không phải chuyện của anh, anh đừng quan tâm.”
Cô không nỡ nói ra nỗi băn khoăn phiền lòng, khiến Tề Thiên Cơ cũng cảm thấy khó chịu theo.
Cô đã chịu khổ nhiều năm rồi, sống trong sự chế giễu của mọi người, cô không hy vọng chồng của mình cũng bị người khác chế giễu cười nhạo.
Đồng Đồng lanh lợi cầm tay Tề Thiên Cơ, giọng ngọt ngào nói: “Ba ơi, Đồng Đồng cũng không muốn đi!”
“Mỗi lần đi đến nhà của bà, bà và mẹ đều sẽ bị mắng và khóc, những người đó đều là người xấu, rất xấu rất xấu.”
Sắc mặt Tề Thiên Cơ đột nhiên lạnh xuống.
Hai mẹ con Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ ở nhà mẹ đẻ đã chịu uất ức như vậy sao?
Trong lòng anh sôi trào lửa giận, mong muốn bay đến nhà họ Châu chém đám tiểu nhân nịnh hót kia thành trăm mảnh.
Anh siết chặt nắm đấm, đập bàn đứng dậy, trầm giọng nói: “Tại sao không đi chứ? Lần này chúng ta không chỉ phải đi, còn phải lấy lại toàn bộ thể diện đã mất!”
“Lần này nhất định phải làm cho tất cả bọn họ câm miệng lại.”
Chu Tuệ cười lạnh, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tề Thiên Cơ, tức giận nói: “Lấy cái gì về hả? Nếu không phải là cậu mấy năm nay không có ở nhà, chúng tôi khó khăn đến nỗi như vậy sao?”
Dương Mộc Thanh cũng an ủi nói: “Cơ, anh không biết sắc mặt người nhà mẹ đẻ của mẹ em rất khó coi, hơn nữa, chúng ta còn nợ Mã Đằng nhiều tiền như vậy, lấy đâu ra tiền dư đi lấy thể diện chứ?”
Dường như trong lòng Dương Tây cũng sợ hãi người nhà họ Chu, vội vàng nói: “Tôi thấy đừng nên đi thì hơn, không bằng đi ra ngoài chơi với Đồng Đồng còn thực tế hơn.”
Đồng Đồng khéo léo hiểu chuyện nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Tề Thiên Cơ, bèn vội vàng tiến lên nắm lấy tay anh, làm nũng nói: “Ba ơi, ngày mai Đồng Đồng muốn đi công viên trò chơi, không đến nhà của bà ngoại có được không?!”
Nhìn thấy Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và những người khác ngậm đắng nuốt cay, một lòng tránh né những người lời nói sắc bén, trong lòng Tề Thiên Cơ càng hết sức áy náy.
Năm năm qua, bản thân mình không ở nhà, không biết vợ và cha mẹ còn phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt, mới có thể nhẫn nhịn một cách miễn cưỡng như vậy, sợ hãi yếu ớt.
Nghĩ đến những việc này, anh rất đau lòng.
Chu Tuệ, Dương Tây vì Dương Mộc Thanh và Đồng Đồng đã làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, vô cùng khó khăn.
Mấy năm nay anh không ở nhà, cha vợ và mẹ vợ phải nhọc lòng lao lực mọi chuyện lớn chuyện nhỏ.
Vì vậy, Tề Thiên Cơ càng kính trọng hai người hơn, muốn cảm ơn một phen để bù đắp thiếu sót của mình.
Cho nên, về việc đến nhà mẹ vợ họp mặt, anh vô cùng để tâm: “Điện thoại người ta cũng đã gọi tới rồi, không đi cũng không thích hợp.”
“Ba, mẹ, vợ, nghe con đi, lần này chúng ta đi, nhất định phải để cho bọn họ lau mắt mà nhìn!”