“Được rồi, đi làm việc hết đi.”
Tề Thiên Cơ giao việc cho đám người Mã Đằng xong thì ôm Dương Mộc Thanh rời đi.
Anh đi tới cửa khách sạn, chuẩn bị gọi xe rời đi.
Bỗng nhiên một tiếng hét lớn truyền đến: “Tề Thiên Cơ, mày đứng lại đó cho tao!”
Giây tiếp theo, Tần Tranh và bạn gái của anh ta mang theo một đám côn đồ tìm tới, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Cơ.
Đám người này khí thế mạnh mẽ, tràn ngập sát khí, trong tay cầm đủ loại vũ khí, lớn giọng hò hét vô cùng kiêu ngạo.
Đôi mắt Tần Tranh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Cơ, lạnh lùng nói: “Tề Thiên Cơ, mày phá hôn sự của anh tao, còn phái người hủy đại viện của nhà họ Tần tao, tội không thể tha!”
“Mày quỳ xuống đây giải thích cho nhà họ Tần tao ngay lập tức, nếu không thì hôm nay ông đây sẽ phế mày!”
“Dám đắc tội với nhà họ Tần, tên chó này đang chê mạng quá dài sao?”
“Lát nữa tao sẽ đánh gãy từng khúc xương của mày, để cho mày biết kết cục khi dám đắc tội với nhà họ Tần!”
Một đám côn đồ hung tợn trừng Tề Thiên Cơ, hung thần ác sát, người đông thế mạnh.
Tề Thiên Cơ nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, lạnh lùng nói: “Tên phế vật như con kiến kia, nếu không muốn chết thì cút!”
Trong phút chốc, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Giây tiếp theo thì cười vang lên.
“Ha ha ha, phế vật, mày dọa ai vậy chứ?”
“Chẳng trách có thể tìm được diễn viên hủy đi sân của nhà họ Tần, vì để ngụy trang mà không màng tính mạng, tao nguyện gọi mày là Cường Vương!”
“Sắp chết đến nơi mà còn kiêu ngạo, tìm chết mà!”
Mọi người ha ha, ánh mắt tràn ngập trào phúng.
Tần Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ:” Phế vật, vậy mà lại dám xem thường nhà họ Tần tao, muốn chết à.”
“Người đâu, phế nó đi! Nhắm vào tử huyệt mà đánh, nếu xảy ra chuyện thì nhà họ Tần tôi gánh!”
Trong phút chốc, ánh mắt tên côn đồ gần anh ta nhất lộ ra vẻ hung tàn đánh về phía Tề Thiên Cơ.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến: “Tao xem xem ai dám động vào anh ấy?”
Vào giây tiếp theo, Trần Hữu mang theo một đám thủ hạ hung hăng đi tới bên cạnh Tề Thiên Cơ, căm tức nhìn đám người.
Sắc mặt Tần Tranh và những người khác đều biến đổi kịch liệt.
“Minh chủ võ lâm Trần Hữu, sao anh ta lại ở đây?” Tên côn đồ đi đầu thấp thỏm bất an.
Những tên côn đồ khác nghe vậy thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ tới mức da đầu run lên.
Trần Hữu!
Đầu lĩnh ngầm Nhìn thấy Trần Hữu, vô số côn đồ đều bị doa cho tiểu ra quần!
Đắc tội những người khác thì không sao, ngộ nhỡ đặc tội Trần Hữu thì chẳng phải là tan thành mây khói sao?
Tưởng tượng tới đây, tất cả côn đồ đều kinh hồn táng đảm, lo lắng bất an.
“Đây là đại ca của tao, tụi bay đứa nào dám động tới anh ấy? Bỏ vũ khí xuống!” Ánh mắt Trần Hữu lạnh như băng, liếc một vòng mọi người ở hiện trường.
Bịch bịch bịch!
Nhưng nơi mà tầm mắt anh ta lướt qua thì đám côn đồ liền vội vàng ném vũ khí trong tay xuống đất.
Ánh mắt Trần Hữu vô cùng lãnh khốc giống như con rắn độc nhìn chằm chằm vào Tần Tranh: “Mày là ai, sao lại dám gây sự ở khách sạn của bạn tao? Ai cho mày lá gan đó vậy?”
Cảm nhận được ánh mắt như lưỡi dao của Trần Hữu, Tần Tranh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi Trần minh chủ, tôi biết sai rồi, tôi lập tức rời đi!”
Trần Hữu cười lạnh, cường thế nói: “Địa bàn của tao mà mày muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Không phải quá khinh thường tao rồi chứ?”
Tần Tranh đầm đìa mồ hôi, kiên trì nói: “Trần minh chủ, tôi… tôi không biết anh ta là đại ca của ngài, sau này tôi không dám nữa!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta vô cùng hối hận, thầm nghĩ: “Tên khốn, sao đột nhiên tên Tề Thiên Cơ này lại trở thành đại ca của Trần Hữu vậy chứ?”
“Quỳ xuống, tự tát mười cái rồi tự bẻ gãy một cánh tay thì tao để mày rời đi!”
Ánh mắt Trần Hữu mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Tần Tranh.
Anh ta có nằm mơ cũng muốn thân cận với Tề Thiên Cơ, đáng tiếc không tìm được cơ hội.
Kết quả vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tề Thiên Cơ bị Tần Tranh bao vây, nhất thời liền mừng rỡ, tìm được cơ hội rồi.
Vì vậy anh ta lập tức đứng ra bảo vệ Tề Thiên Cơ.
Tần Tranh nắm chặt tay lại, tức giận nói: “Nhà họ Tần chúng tôi là thế gia ở Quang Châu, không dễ bắt nạt như vậy, anh đừng có mà khinh người quá đáng!”
“Phải không? Nhà họ Tần không dễ đụng phải không?” Ánh mắt Trần Hữu chợt lạnh đi, chân nhanh như chớp đá ra.
Răng rắc.
Một chân của Tần Tranh bị đá gãy trong nháy mắt, gấp khúc một cách dị dạng!
“A…” Trong lúc nhất thời, Tần Tranh hét thảm lên một tiếng, ôm chân ngã xuống đất kêu rên, khuôn mặt vì thống khổ mà vặn vẹo, tái nhợt như tờ giấy.
Anh ta đau đến mức lăn lộn trên mặt đất kêu rên không ngừng.