Dương Mộc Thanh đều mặt ủ mày ê, đều cho rằng tiền cả Tề Thiên Cơ là không sạch sẽ.
Tề Thiên Cơ không nói nên lời, lại vô cùng đau lòng.
Anh rời khỏi nơi này vài năm, gia đình nhà vợ chắc chắn trải qua rất nhiều thăng trầm không thể diễn tả được, gian nan khổ cực mới có thể sống nơm nớp lo sợ như vậy, ngay cả tiền bạc tới tay cũng nghĩ về chiều hướng xấu.
Giống như trong mắt họ không có chuyện gì đáng để vui sướng, chỉ có lo lắng sợ hãi mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Tề Thiên Cơ càng thêm áy náy, tự trách.
Nếu như không phải anh năm năm không về, một nhà Dương Mộc Thanh sao có thể sống nghèo túng như vậy được?
Hốc mắt anh ửng đỏ, giải thích: “Bà xã, số tiền này thật sự là anh mượn của Mã Đằng tỷ phú ở Lĩnh Nam.”
Lời này vừa nói ra, Chu Tuệ khinh thường cười nhạt: “Lại diễn? tỷ phú Lĩnh Nam, sao cậu không nói cậu là bạn của quốc vương luôn đi? Nói khoác không phải nộp thuế, cậu đều có thể nuôi sống dân chúng cả nước!”
Dương Mộc Thanh nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi.”
Cô lại nhìn về phía Tề Thiên Cơ: “Cơ, em không cầu xin anh đóng góp gì cho gia đình, chỉ cầu xin anh vì Đồng Đồng mà làm tấm gương tốt, làm người ba tốt.”
Tề Thiên Cơ tự tin nói: “Anh đường đường là chiến thần, đừng nói là tìm Mã Đằng vay tiền, chỉ cần một câu nói của anh, ông ta sẽ tự mình đưa tiền đến tận nhà.”
Lời này vừa nói ra, Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ, Dương Tây hai mặt nhìn nhau, vô ngữ cực điểm.
Dương Mộc Thanh lại che mặt, ánh mắt thất vọng.
Chu Tuệ cười lạnh: “Không phải cậu đang mơ mộng hảo huyền chứ? Tên vô dụng!”
Tề Thiên Cơ thở dài, đổi một lí do thoái thác khác, nói: “Ngày hôm qua con gặp được tỷ phú Mã Đằng, ông ta thuê con làm tài xế riêng, tiền là ông ta cho con mượn.”
Chu Tuệ cũng âm dương quái khí, châm chọc nói: “Vừa mới còn là chiến thần đấy, bây giờ lại thành mượn? Cậu đã nói mượn của tỷ phú vậy thì lập tức gọi điện thoại cho ông ta để chứng minh đi!”
“Nếu như chứng minh không được, thì liền cút cho tôi, cút khỏi cái nhà này!”
Tề Thiên Cơ bất đắc dĩ, chỉ đành phải lấy điện thoại ra gọi điện cho Mã Đằng.
Đầu bên kia điện thoại.
Mã Đằng đang họp, lấy điện thoại ra vừa nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, ngay lập tức giật mình đứng dậy từ chỗ ngồi.
Phần đông cán bộ cấp cao của công ty đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh tượng Mã Đằng thất lễ như vậy?
Đầu bên kia điện thoại rốt cuộc là nhân vật lớn gì?
Cả người Mã Đằng giống như trúng vé số năm trăm nghìn tỷ vậy, hưng phấn đến mức khó có kiềm chế được.
Ông ta kinh sợ bắt máy: “Xin chào, Anh Tề.”
“Mã Tổng, tôi là Tề Thiên Cơ tài xế lái xe của anh, ngày hôm qua tôi mượn anh chín mươi tỉ, người nhà của tôi không tin, anh giải thích giúp tôi đi.” Giọng nói của Tề Thiên Cơ truyền đến.
Mã Đằng ngay lập tức sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Mã Tổng?
Điện chủ cư nhiên gọi ông ta như vậy!
Trong lòng ông ta trong nháy mắt luống cuống thành một đống.
“Mã Tổng, anh còn nhớ chuyện này chứ?” Giọng nói của Tề Thiên Cơ truyền đến.
Mã Đằng suy nghĩ linh hoạt, nghe được chữ ‘chín mươi tỉ’, ‘tài xế lái xe’, liên tưởng tới chuyện tối hôm qua Tề Thiên Cơ dặn dò.
Ông ta ngay lập tức đoán được, có thể Tề Thiên Cơ với người trong nhà có chút hiểu lầm, cần ông ta đi hỗ trợ giải thích.
“Cái đó điện…”
“Gọi tôi là Tiểu Cơ đi!”
Mã Đằng hoảng hốt sợ sệt.
Cho dù cho Mã Đằng ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám kêu Tề Thiên Cơ là Tiểu Cơ.
Mã Đằng kiên trì nói: “Anh Tề, ngày hôm qua cho cậu mượn chín mươi tỉ, còn chưa đủ sao?”
Đầu bên kia điện thoại.
Dương Mộc Thanh lấy điện thoại di động từ trong tay Tề Thiên Cơ trầm giọng nói: “Anh là Anh Mã tỷ phú Mã Đằng sao? Anh làm sao để chứng minh?”
Nghe ra giọng nói của chủ mẫu, Mã Đằng càng thêm cung kính: “Người cho tôi địa chỉ, tôi tự mình tới nhà giải thích.”
Vẻ mặt Dương Mộc Thanh nghi ngờ, nói ra một địa chỉ.
“Tôi đến ngay.” Mã Đằng Nói.
Sau khi cúp điện thoại ông ta ngay lập tức bảo tài xế lái xe đến.
Trong căn phòng thuê của nhà họ Dương, ánh mắt Chu Tuệ lạnh lẻo, chế nhạo nói: “Tề Thiên Cơ, người ở đầu bên kia điện thoại lại là diễn viên cậu mời tới phải không? Chỉ chút mánh khóe này của cậu mà còn muốn ra ngoài gạt người?”
Vẻ mặt Tề Thiên Cơ bình tĩnh: “Phải trái đúng sai, chờ Mã Tổng đến rồi tự nhiên sẽ giải thích rõ.”
Chu Tuệ cười lạnh, ánh mắt tràn ngập xem thường: “Lúc này lại tìm diễn viên tới diễn Mã Đằng?”
Ba mươi phút sau, cửa chính bị gõ vang, Mã Đằng xuất hiện ở cửa.
Dương Mộc Thanh trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt khó có thể tin.