Thiên Cơ nắm chặt tay Dương Mộc Thanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tranh: “Mày muốn làm gì?”
Tần Tranh nói với ánh mắt lạnh lẽo: “Tề Thiên Cơ, mày đúng là biết diễn kịch thật đấy, tìm người đến phá nhà của chúng tao, còn dám nghênh ngang xuất hiện!”
“Để giành lại người phụ nữ của mình mà mày đã tốn biết bao nhiêu công sức nhỉ, tao nói cho mày biết, không có tác dụng đâu!”
“Nhà họ Tần chúng tao có Tất Thắng chống lưng, mày vốn không thể động đến nền móng của chúng tao đâu.”
“Dương Mộc Thanh nợ chúng tao rất nhiều tiền, nếu như trong thời gian quy định vẫn chưa trả tiền, thì nhà họ Tần chúng tao sẽ cho cô ta bóc lịch, mà mày cũng sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Cô cứ chờ mà ngồi tù đi!”
Dứt lời, anh ta nghênh ngang rời đi, dường như không muốn nhiều lời với Tề Thiên Cơ.
Sau khi đi qua một bên, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Dương: “Ba, Tề Thiên Cơ với Dương Mộc Thanh xuất hiện ở khách sạn Đỉnh Thịnh, ba tranh thủ thời gian kêu người tới báo thù đi.”
Lúc Tề Thiên Cơ phá nhà họ Tần, anh ta cũng ở hiện trường, tận mắt chứng kiến Tề Thiên Cơ đánh Tần Đông Quang đầy thương tích.
Anh ta cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của Tề Thiên Cơ nên buông lời hung ác xong rồi chạy đi tìm người hỗ trợ.
“Ba biết rồi.”
Bên nhà họ Tần, Tần Dương cúp điện thoại, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng, giọng nói ông ta lạnh nhạt vang lên: “Báo tin cho Tang cẩu, đến khách sạn Đỉnh Thịnh, chặt hết hai cánh tay của Tề Thiên Cơ xuống cho tôi!”
“Còn nữa, đi truyền tin nếu ai dám cho Dương Mộc Thanh vay tiền thì cũng coi như đối nghịch với nhà họ Tần chúng ta!”
Ở bên cạnh ông ta, Tần Đông Quang vẫn giữ dáng vẻ dữ tợn, đau đớn kêu thảm như cũ.
Chung Pháp tiêm cho anh ta thêm một mũi thuốc an thần nữa, điện thoại rung lên, sau khi nhìn qua thì sắc mặt vui mừng: “Ông Tần, quá tốt rồi, cậu chủ được cứu rồi.”
“Nói thế nào?” Tần Dương vui mừng.
“Sư phụ Tông Sơn của tôi về nước rồi!”
“Vậy thì tốt quá rồi, ông ấy đang ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ nữa, dù sao ông ấy cũng đã đến tỉnh Lĩnh Nam, nghe nói là muốn gặp thánh y trong truyền thuyết, đang đi đến khách sạn Đỉnh Thịnh.”
“Khách sạn Đỉnh Thịnh? Tông Sơn với thánh y trong truyền thuyết đều ở khách sạn Đỉnh Thịnh?”
“Không sai, mau lên, tôi muốn nhanh chóng đi đến khách sạn Đỉnh Thịnh!”
Tần Dương mừng muốn điên, lập tức sửa sang lại, rồi ngồi xe đi đến khách sạn Đỉnh Thịnh.
Chỉ năm phút ở trong đó, Sự đánh tiếng của Tần Dương đã truyền khắp giới thương nghiệp thành phố Quang Châu.
Dương Mộc Thanh cũng lọt vào trong danh sách đen của rất nhiều xí nghiệp, từ nay về sau không được tuyển dụng nữa.
Trên đường, Tang Cẩu cũng dẫn theo đàn em của mình, hùng hùng hổ hổ tiến đến khách sạn Đỉnh Thịnh.
… “Cái gì? Tên khốn kia cũng ở khách sạn Đỉnh Thịnh á? Ba tôi cũng đi đến đó luôn rồi? Rất tốt, có ba tôi ở đó, chắc chắn cậu ta sẽ chết chắc!”
Ở ven đường, bên cạnh chiếc Bugatti Veyron, Cậu Nhạc với người đàn ông đeo kính râm biết được tin tức này.
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều nhìn ra sự hận thù và tức giận trong mắt đối phương.
“Đi, chém nó thành trăm mảnh!” Cậu Nhạc phất phất tay, ngồi lên một chiếc xe khác cùng với người đàn ông đeo kính râm, đi đến mục tiêu: khách sạn Đỉnh Thịnh.
Gió đã bắt đầu nổi lên, rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều tụ họp, chạy về phía khách sạn Đỉnh Thịnh.
Lúc này, Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh đi đến nơi tụ họp, hai người đang ở phòng số hai tầng tám khách sạn Đỉnh Thịnh.
Họ đẩy cửa tiến vào, ở nơi này khách quý đã chật kín phòng, ăn uống linh đình.
Họ vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Sau khi trông thấy cách ăn mặc của Tề Thiên Cơ, mọi người lập tức lộ ra ánh mắt chế giễu và khinh bỉ.
“Ái chà, đó không phải là nữ thần Dương Mộc Thanh của chúng ta cùng với ông chồng phế vật Tề Thiên Cơ sao? Năm năm trước, còn mặc âu phục kết hôn đến tụ họp nữa mà, đúng là không có tiền đồ!”
“Lúc mới nghe nói cậu ta kết hôn với Dương đại mỹ nữ của chúng ta, tôi còn tưởng cậu ta lợi hại thế nào, ai ngờ tới chỉ là làm ra vẻ.”
“Người đẹp như Dương Mộc Thanh đi theo cái loại chồng như này, thật đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.”
“Có lẽ người đẹp của chúng ta bị mù rồi, không kết hôn với Tần Đông Quang, lại đi ở chung với loại phế vật này, còn có mặt mũi ra ngoài sao?”
“Phượng hoàng nghèo túng không bằng gà, bây giờ cô ta bị nhà họ Dương đuổi cổ rồi, gánh vác đống nợ kếch xù đó, thật thảm quá đi mất, hôm nay cô ta đến là để vay tiền chúng ta à.”
“Nhà họ Tần đã đưa tin rồi, tuyệt đối không được cho cô ta vay tiền.”
Đám bạn học của Dương Mộc Thanh bàn tán ầm ĩ, giọng cao giọng thấp, không chút nể tình chế giễu Tề Thiên Cơ với Dương Mộc Thanh.
Họ cũng không sợ bị Tề Thiên Cơ với Dương Mộc Thanh nghe thấy, giọng nói rất to, coi Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh như trò cười.
Khuôn mặt Dương Mộc Thanh nóng lên, cảm thấy vô cùng mất mặt và xấu hổ.
Tề Thiên Cơ cũng siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo.
Đám người này dám dùng loại động vật như gà để ví với Dương Mộc Thanh, quá đáng lắm rồi đấy!
“Được rồi, đều là bạn học cũ với nhau, tất cả mọi người đừng nói nữa, Mộc Thanh, cô cũng rủ Tề Thiên Cơ ngồi xuống nhanh đi.
Một cô gái xinh đẹp đứng lên, nhiệt tình kéo Tề Thiên Cơ với Dương Mộc Thanh ngồi xuống chỗ ghế trống.
“Tô Hàm, cảm cơ cô.” Dương Mộc Thanh cảm kích nói.
Nhiều bạn học như vậy, không có lấy một ai quan tâm cô, chỉ có mình Tô Hàm quan tâm, khiến trong lòng cô cảm kích không thôi.
Nếu như không có Tô Hàm ra mặt, thì có lẽ cô đã quay lưng rời đi.
Trong lòng cô, cay đắng mặn nồng, bùi ngùi mãi không thôi.
Trước đây đám bạn học cũ hay đối xử với cô bằng thái độ nịnh nọt, nịnh hót để lấy lòng.
Bây giờ cô tách ra khỏi Tần Đông Quang, còn bị nhà họ Dương đuổi đi, thất hồn lạc phách, thái độ của đám người này thay đổi ngay lập tức, chế giễu cô đủ kiểu.
Những lời khó nghe khiến cho cô hận không thể tìm một cái hang để chui xuống.
Tô Hàm ra mặt, làm dịu cảm xúc xấu hổ của cô.
“Chúng ta đều là bạn học mà, không cần khách khí đâu.” Tô Hàm mỉm cười, trong mắt lại hiện lên vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Tiếp tục tụ hôi, nhưng không có bất kỳ người nào để ý đến Dương Mộc Thanh, ai nấy đều vây quanh nói chuyện với Tô Hàm và một người đàn ông tên Trương Đào.
Mọi người đều biết làm thân với Tô Hàm sẽ rất tốt, cô ta được một đại gia bao nuôi, quen biết với cô ta sẽ được hưởng lợi ích.
Trương Đào là một người tự lập nghiệp, còn là cậu ấm trong một gia đình rất có tiền, nghe nói giá trị bản thân hơn cả trăm tỷ, và có khá nhiều tài sản.
Đám người coi họ như thần linh mà vây quanh, tâng bốc nói chuyện với họ, không có ai chú ý tới Dương Mộc Thanh.
Dương Mộc Thanh muốn mở miệng hỏi mượn Trương Đào vài lần, nhưng kết quả người ta đều không để ý tới cô, xấu hổ cực kỳ.
Lúc này, Tô Hàm lấy điện thoại di động ra, để lên bàn rồi nói: “Nào, tôi kể một chuyện quan trọng cho mọi người nghe nhé.”
“Trước khi đến đây, chồng của Dương nữ thần đã đụng xe của công tử nhà họ Nhạc đứng đầu Quang Châu, đây là video bạn tôi gửi tới.”
Trong video là một cảnh tượng BMW i8 và Bugatti Veyron va chạm vào nhau, còn có cả khuôn mặt của Dương Mộc Thanh và Tề Thiên Cơ.
“Tô Hàm, cô–” Dương Mộc Thanh biến sắc.
Cô vốn tưởng rằng Tô Hàm đối xử tốt với mình, không ngờ Tô Hàm lại phát video này trước nặt mọi người, đây là cố ý khiến cho cô thành trò cười cho thiên hạ mà.
Lúc nãy Tô Hàm kéo cô ngồi xuống không phải là đối xử tốt với cô, mà muốn để cô làm trò cười cho thiên hạ ở ngay chỗ này.
“Cô tưởng tôi sẽ đối xử tốt với cô à, haha, Dương Mộc Thanh, cô bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi đã sớm không ưa cô rồi. Hôm nay, tôi chỉ muốn cô mất mặt trước mọi người thôi!” Tô Hàm lạnh lùng nói.
“Dám đụng xe của Cậu Nhạc, cậu ta nổi danh là thanh niên hư hỏng đấy, cái thằng oắt con vô dụng Tề Thiên Cơ này, muốn chết à!”
“Biến mất năm năm, vừa trở về đã đắc tội với nhà họ Tần nổi tiếng hòa ái, ai cũng không gánh nổi cái đồ bỏ đi này đâu, thật đúng là tên sao chổi chuyên gây chuyện mà.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, bao gồm cả Trương Đào, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Lúc này, ánh mặt mọi người nhìn Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh càng thêm phần chế giễu, cười trên nỗi đau người khác.
Mọi người đều biết, Tề Thiên Cơ găp phải chuyện lớn rồi.
“Tề Thiên Cơ, cậu ăn ở như nào, mà đắc tội phải hai nhà họ Tần và nhà họ Nhạc vậy, còn tới tham gia buổi họp lớp của chúng tôi, muốn liên lụy chúng tôi à? Cút ngay ra ngoài!” Một người bạn học tức giận nói.
“Còn cô nữa, Dương Mộc Thanh, cô đừng có liên lụy đến chúng tôi, đi mau lên.” Những người khác cũng ồn ào theo.
Rất nhiều người đều đang giễu cợt với ánh mặt lạnh lùng.
Nghe mọi người nói như vậy, khuôn mặt Dương Mộc Thanh đỏ lên, vô cùng xấu hổ, nắm chặt nắm tay, hốc mắt đỏ lên, tủi thân đến phát khóc.
Trương Đào giơ tay lên ra hiệu cho đám người yên tĩnh lại, cười xấu xa nói: “Dương Mộc Thanh, như này đi, chỉ cần cô nguyện ý trở thành tình nhân của tôi, tôi sẽ giúp trả 90 tỷ giúp cô, xin xỏ giúp cô, làm cho Tần Đông Quang vui vẻ hơn chút ít tha cho cô, thấy thế nào?”
Nhục nhã!
Câu nói này chính là đang sỉ nhục thẳng mặt cô!
Nghe thấy câu nói này, ánh mắt Tề Thiên Cơ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.