“Sống sót?”
Tần Mỹ Ngọc cười nói: “Tin tức đã nói rồi, toàn bộ đầu sỏ của câu lạc bộ Hắc Long đã bị tiêu diệt”.
“Đúng là hết thuốc chữa”.
Thương Lam không nhịn nổi nữa, tức giận bỏ lên lầu.
Cô ngồi trên giường, không ngừng gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, nhưng cuối cùng vẫn hiển thị tắt nguồn, không liên lạc được.
“Đồ khốn, anh đi đâu vậy?”, Thương Lam vô cùng lo lắng, bắt đầu rơi nước mắt.
Dù sao Lôi Tuấn cũng là chồng của cô, huống hồ anh vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Tần.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng là vợ chồng một phen, chưa kể bọn họ cũng chỉ vừa mới cưới.
Lẽ nào anh thật sự là người xấu?
Không thể nào, không thể nào, không phải anh là lính giải ngũ sao?
Anh có nhiều chiến hữu lợi hại như vậy, sao có thể gia nhập câu lạc bộ Hắc Long được chứ?
Lôi Tuấn.
Đồ khốn.
Anh biết tôi lo cho anh thế nào không?
“Bố ơi bố ơi, đến bắt con đi!”
Trước tòa biệt thự giống như lâu đài của nhà họ Kim, hai bố con đang chơi đùa trên đám cỏ.
“Tiểu Niệm, con đợi bố với”.
Người Lôi Tuấn cao lớn, đang “cố gắng” đuổi kịp con gái mình.
“Wow, hoa này đẹp thật đấy, con muốn tặng cho mẹ”.
“Bố hái giúp con nhé, chúng ta cùng nhau tặng cho mẹ được không”.
“Tuyệt quá ạ, tuyệt quá ạ…”
Tiểu Niệm đã khôi phục sức khỏe, vui vẻ bay nhảy như một con bướm.
Hai ngày nay cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lôi Tuấn.
Cuối cùng anh cũng có nhà rồi.
Trên tay hai bố con cầm vài bông hoa, đi đến bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết.
Thẩm Sơ Tuyết ngồi trên ghế, cô thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, mặc dù trên mặt vẫn còn vết sẹo, nhưng đã trở về dáng vẻ chị gái nhà bên như ngày nào, nụ cười tươi tắn thoát tục.
“Tiểu Niệm, con đi chậm thôi”, Thẩm Sơ Tuyết quan tâm nhắc nhở.
“Mẹ ơi, đây là hoa con và bố tặng mẹ”.
Tiểu Niệm phấn khởi đưa hoa đặt vào tay Thẩm Sơ Tuyết.
“Cảm ơn hai bố con, mẹ rất thích”.
Thẩm Sơ Tuyết xoa đầu Tiểu Niệm, tâm trạng cô lúc này cực kỳ mãn nguyện.
“Con đi bắt bướm đây”, Tiểu Niệm lại chạy đi chơi.
“Sức khỏe em thế nào rồi?”, Lôi Tuấn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết hỏi.
“Em không sao, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi”.
Vừa thấy Lôi Tuấn, Thẩm Sơ Tuyết lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Khí chất trên người đàn ông này quá mạnh, một người phụ nữ đến từ nông thôn như cô không dám nghĩ đến.
“Em nghĩ gì thế?”
“Anh nhìn này…”
Thẩm Sơ Tuyết nhẹ giọng nói: “Ngôi nhà này lớn như lâu đài, bên trong xa hoa chẳng khác gì cung điện. Những đồ ăn thức uống này em chưa từng nhìn thấy, còn có những người giúp việc và vệ sĩ kia nữa, trời ơi, em căng thẳng quá".
“Em không thích sao?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Không phải là không thích, là không dám nghĩ, chuyện này quá sức tưởng tượng của em”.
Thẩm Sơ Tuyết yếu đuối nhìn Lôi Tuấn, tiếp tục nói: "Em chỉ là một cô gái thôn quê, mặc dù kinh tế ở đó hiện đang được cải thiện, nhưng so với nơi này giống như hai thế giới khác biệt, nơi này thực sự giống như trong mơ vậy".
“Tuyết!”
Lôi Tuấn đau lòng nói: “Là do anh không tốt, nếu như anh đi tìm em sớm hơn thì em sẽ không phải chịu khổ thế này, cũng không có những suy nghĩ như bây giờ, đều tại anh, xin lỗi”.
“Đừng xin lỗi”.
Thẩm Sơ Tuyết vội vàng nói: “Lôi Tuấn, em biết anh là người làm việc lớn, năm đó là do em tự nguyện, em không hề nghĩ đến chuyện có thể gả cho anh, anh không cần vì em mà từ bỏ gì cả”.
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa”.
Lôi Tuấn cười nói: “Em không thích nơi này, vậy anh mua cho em một căn nhà nhé”.
“Không cần đâu!”
Thẩm Sơ Tuyết nói: “Đợi em và Tiểu Niệm khỏe hẳn, em vẫn muốn về quê, dù sao ở đó còn có người thân của em, câu lạc bộ Hắc Long không còn nữa, em cũng có thể dễ dàng nuôi Tiểu Niệm trưởng thành”.
“Được, nghe em hết”.
Lôi Tuấn không muốn khiến Thẩm Sơ Tuyết căng thẳng chỉ có thể đồng ý trước.
Ở phía xa, Kim Bưu đang bước đến.
“Anh bận đi, em trông Tiểu Niệm”, Thẩm Sơ Tuyết hiểu chuyện nói.
“Được, lúc ăn cơm nhớ gọi anh nhé”.