Nhưng biểu hiện của anh trong thôn đương nhiên cũng không phải là người nghèo.
Vì vậy để tiếp đãi người nhà, anh đã chọn một nhà hàng cao cấp.
Đây là một nhà hàng Tây, quy mô không lớn, nhưng vô cùng tao nhã.
Hai chị em Hứa Phương Hoa đến nơi này cũng không biết gọi món.
Lôi Tuấn kiên nhẫn dạy bọn họ, còn nói với họ, sau này phải quen với cuộc sống trong thành phố lớn…
Lôi Tuấn nhìn nụ cười hạnh phúc của người nhà, anh vô cùng vui sướng.
Đúng thế, đây mới là cuộc sống!
“Em vào phòng vệ sinh”, Hứa Nhã Y nói rồi vội vàng đi.
“Con bé này, vội vội vàng vàng”, Hứa Phương Hoa nói theo bản năng.
“Độ tuổi của cô ấy, phải có dáng vẻ thanh xuân”, Lôi Tuấn cười nói.
“Đột nhiên đến thành phố lớn như vậy, em sợ anh chiều hư nó”, Hứa Phương Hoa cười nói.
“Trong mắt anh, Nhã Y và Tiểu Niệm đều là trẻ con, người ta nói con gái phải nuôi dưỡng trong giàu có mà, tuy anh không phải là đại gia, nhưng cho hai người họ ăn no mặc ấm vô lo vô nghĩ là chuyện nhỏ”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh đúng là người đàn ông của gia đình, ông bố bỉm sữa”, Hứa Phương Hoa bật cười
“Bố ơi, bố ơi, con muốn ăn cái này…”
Trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Niệm dính đầy dầu mỡ.
“Được!”
Lôi Tuấn tận tâm chăm sóc.
…
Bỗng nhiên có một tiếng kêu của phụ nữ vang lên.
Tiếp đó, hướng nhà vệ sinh hơi hỗn loạn.
“Anh đi xem sao”.
Lôi Tuấn đưa Tiểu Niệm cho Hứa Phương Hoa, đứng lên đi qua đó.
“Cô mù à, quần áo mới tôi vừa thay”.
Một cô gái nói với một cô gái khác vừa bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
“Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý”.
Hứa Nhã Y ngã trên mặt đất căng thẳng nói.
Lôi Tuấn tiến lên, thì phát hiện đúng là trùng hợp không thể trùng hợp hơn!
Cô gái nổi giận bức người trước mắt, hôm nay anh đã gặp lần thứ ba rồi, chính là cô gái được bảo vệ ở sân bay, ngồi xe Bentley, vào báo danh cùng một trường học với Hứa Nhã Y.
“Có chuyện gì vậy?”
Lôi Tuấn nhanh chóng tiến lên, đỡ Hứa Nhã Y đứng lên trước.
“Anh rể, em gây rắc rối rồi”, Hứa Nhã Y yếu ớt nói.
“Đừng sợ, nói cho anh nghe”, Lôi Tuấn cười nói.
“Vừa nãy em rửa tay, không biết dùng vòi nước ở đây lắm, không cẩn thận bắn vào người bạn học này, là em không tốt”, Hứa Nhã Y cúi đầu nói.
Dù sao cô ta cũng là trẻ em miền núi, nhiều nhất cũng chỉ đi đến huyện, gặp phải rắc rối khó tránh hoảng sợ.
“Em làm bẩn áo của người ta, đã xin lỗi chưa?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Em xin lỗi rồi, nhưng cô ta bảo em đền tiền, rất nhiều tiền”, Hứa Nhã Y nói nhỏ.
“Sau đó cô ta đẩy em, đúng không?”, Lôi Tuấn lại hỏi.
“Không trách cô ta, là em không cẩn thận…”
“Là tôi đẩy đấy, làm sao?”, cô gái đó lớn tiếng nói.
Lúc này, phía sau cô gái đó có bốn người đàn ông dáng vẻ như vệ sĩ xuất hiện.
“Tại sao cô đẩy cô ấy?”, Lôi Tuấn mỉm cười hỏi.
“Anh là ai, liên quan gì đến anh?”, cô gái khinh thường nói.
“Tôi là phụ huynh của cô ấy”.
“Phụ huynh? Tôi thấy anh là bố nuôi của cô ta hả! Xem anh mặc toàn đồ hiệu rởm, chắc là đại gia chân đất, nhà hàng này làm sao vậy? Sao lại cho cả chó mèo vào, đúng là không ra sao”.
“Cô gái, nhìn cô cũng được, ăn nói lại tục tĩu”, Lôi Tuấn cười nhạt nói.
“Khốn khiếp, anh muốn ăn đánh phải không?”
Một vệ sĩ tiến lên, ngẩng đầu nói: “Nhóc con, đây là cô chủ nhà họ Từ, biết điều thì mau chóng xin lỗi đền tiền, nếu không, mày không có kết cục tốt đẹp đâu”.
“Nhà họ Từ? Cô chủ? Không biết!”, Lôi Tuấn lắc đầu.
“Không biết nhà họ Từ? Nói cho mày biết, nhà hàng này là của nhà họ Từ!”, vệ sĩ ngông cuồng nói.
“Thật lợi hại!”
Lôi Tuấn cười nhạt nói: “Thế bây giờ tôi phải làm thế nào?”
“Đương nhiên là đền tiền xin lỗi rồi”, vệ sĩ tiếp tục nói.
“Bao nhiêu tiền?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Hừ!
Từ Tiểu Lệ đẩy vệ sĩ ra, khịt mũi khó chịu nói: “Trên người tôi đều là hàng hiệu cao cấp, nội y cũng không thấp hơn mười ngàn, cả người cộng lại ít nhất hai trăm ngàn”.
“Hai trăm ngàn!”
Hứa Nhã Y nghe xong, liền hoảng hốt.
Nhưng các thực khách gần đó xem trò vui cũng bắt đầu thì thầm với nhau.
Người có mắt đều nhìn ra, quần áo của cô gái này là hàng hiệu không sao, nhưng không phải là hàng hiệu quốc tế lớn, cả người mấy chục ngàn là có, hai trăm ngàn thì quá đáng rồi, huống hồ, chỉ là bắn nước lên, quần áo không bẩn cũng không hỏng!
“Nội y cũng đắt như vậy, làm bằng vàng à?”, Lôi Tuấn cười quái dị nói.
“Anh… anh vô liêm sỉ, giám đốc đâu, chết ở đâu rồi?”
“Tôi đây, tôi đây”.
Một vị giám đốc béo nhanh chóng chạy đến, cung kính nói: “Vừa nãy tôi không có mặt, mới biết cô chủ ở đây, có chuyện gì vậy, ôi ôi.. ai làm bẩn áo của cô vậy?”
“Giám đốc, mau đuổi anh ta ra ngoài cho tôi”, Từ Tiểu Lệ lớn tiếng nói.
“Tôi nói, anh lại dám…”
“Cút!”
“Lôi Tuấn đẩy giám đốc béo sang một bên, nói một cách không khách sáo: “Tôi là khách, không đến lượt cô chỉ tay năm ngón, tôi không biết cô chủ lớn gì, tôi thấy phiền lắm rồi, mau nói đi, cuối cùng phải làm thế nào?”
Hành động này khiến giám đốc béo ngẩn người!
Là giám đốc của nhà hàng cao cấp, ông ta thực sự không nên chỉ trách khách hàng.
Nhưng với ông ta, lời của cô chủ nói là đúng, huống hồ tên nhóc đối diện có vẻ không giàu có gì, có lẽ là đưa gái đến ra vẻ giả bộ.
Các thực khách cũng bắt đầu bàn tán.
Nhưng ở nhà hàng cao cấp như này, tố chất cũng khá cao, không có ai nói xen vào.
“Đền tiền, hai trăm ngàn, sau đó xin lỗi”, Từ Tiểu Lệ đắc ý nói.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi…”
Hứa Nhã Y hoảng sợ, lập tức bắt đầu xin lỗi.
Đối với một cô gái như cô ta, hai trăm ngàn đúng là cái giá trên trời.
Tuy cô ta biết anh rể mình có tiền, nhưng cũng không thể tổn thất hai trăm ngàn vì chuyện nhỏ này!
“Em đã xin lỗi rồi, không cần quan tâm nữa”.
Lôi Tuấn an ủi Hứa Nhã Y trước, sau đó nói với Từ Tiểu Lệ: “Tiền không thành vấn đề, tôi gọi người đưa đến”.
“Chú à, chú có hai trăm ngàn không?”, Từ Liểu Lệ khinh thường nói.
“Không ra sao!”
Lôi Tuấn gọi Hứa Nhã Y, quay người đi.
“Đứng lại, anh muốn chạy hả?”, Từ Tiểu Lệ nói.
“Tôi đi ăn cơm, chốc nữa tiền sẽ đến”.
Lôi Tuấn nói xong, đưa Hứa Nhã Y quay trở lại bàn ăn.
Sau khi Hứa Phương Hoa được biết tình hình cũng rất hoảng hốt, nhưng cũng không nỡ trách em gái.
“Ăn cơm ăn cơm…”
Lôi Tuấn dùng điện thoại gửi tin nhắn, sau đó giống như người không có gì.
Nhưng Từ Tiểu Lệ đưa bốn vệ sĩ ngồi ngay bàn bên cạnh.
Bốn vệ sĩ đó dứt khoát bao vây bàn của Lôi Tuấn.
“Kệ bọn họ, Tiểu Niệm, ăn thịt đi”.
Lôi Tuấn cười ha ha, cắt nhỏ sườn bò cho Tiểu Niệm…
“Giả bộ giả tịch, hai người phụ nữ còn đưa theo trẻ con, đây không phải là nơi các người nên đến”.
Từ Tiểu Lệ không chịu bỏ qua, đúng là có lý thì không chịu nhượng bộ.
Với cô ta, người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, nhưng có lẽ là trai bao.
Lôi Tuấn vẫn không thèm quan tâm đến Từ Tiểu Lệ, tiếp tục tiếp đãi người nhà ăn cơm.
Nhưng ngoại trừ anh và Tiểu Niệm, hai chị em nhà họ Hứa đâu có tâm trạng ăn cơm?
Hứa Nhã Y, nhìn như sắp khóc rồi!
Mười phút trôi qua, một người đàn ông cường tráng đi vào.
Người này, trên mặt có một vết sẹo dài.
Vừa nhìn là khiến người ta sợ hãi!