Hứa Hán Văn thở dài nói tiếp: "Trông cậu chững chạc đường hoàng, tôi cũng hài lòng với biểu hiện của cậu tối nay, thảo nào Phương Hoa sẵn sàng bỏ cả gia đình vì cậu. Nhưng chuyện của hai đứa phải xử lý thế nào?"
Lôi Tuấn hơi chững lại.
Anh hít sâu một hơi, nói: "Mạng cháu là do Phương Hoa cứu, vậy nên cái mạng này đương nhiên cũng là của nhà họ Hứa. Những năm qua, cháu đã để Phương Hoa phải chịu nhiều thiệt thòi, lần này cháu trở về là để bù đắp cho cô ấy".
"Cậu định bù đắp thế nào?", Hứa Hán Văn hỏi.
"Chuyện này..."
Lôi Tuấn nói rõ ràng: "Cháu có thể cho Phương Hoa tất cả những gì cô ấy muốn".
"Cứng đấy".
Hứa Hán Văn lạnh lùng nói: "Tôi hỏi cậu, bây giờ cậu đang làm nghề gì?"
"Chuyện này..."
Lần này, Lôi Tuấn không trả lời nữa.
Anh làm nghề gì? Nói thân phận của anh ra thì cũng không có ai tin.
"Bố à, anh ấy vừa xuất ngũ", Hứa Phương Hoa tiếp lời.
"Cậu là quân nhân thật sao?", Hứa Hán Văn hỏi.
"Vâng".
"Được!"
Hứa Hán Văn nói: "Cậu là quân nhân thì phải ra dáng đàn ông. Hai đứa có con với nhau rồi, đương nhiên là tôi không thể chia rẽ được. Nhưng hai đứa nhất định phải kết hôn, đồng thời tổ chức thật rầm rộ. Tôi muốn con gái tôi có danh có phận, muốn tuyên bố với người trong cả thôn rằng, con gái tôi không tìm nhầm người".
Nghe vậy, Lôi Tuấn thở phào một hơi.
"Sao hả? Chuyện ấy khó lắm sao?", Hứa Hán Văn hỏi tiếp.
"Không khó, cháu sẽ làm theo lời bác", Lôi Tuấn nói chắc như đinh đóng cột.
"Thế nhưng... Cậu không có bố mẹ...", Hứa Hán Văn tỏ vẻ do dự.
"Bác yên tâm".
Lôi Tuấn nói: "Cho cháu một tháng để chuẩn bị, cháu nhất định sẽ tổ chức đám cưới để cho Phương Hoa một danh phận. Đồng thời, cháu cũng sẽ tìm người có thân phận phù hợp để tới góp mặt thay bố mẹ cháu".
"Là quân nhân thì nói được phải làm được", Hứa Hán Văn mỉm cười.
"Nếu không làm được, hoặc là làm không tốt, cháu sẵn sàng chịu phạt".
Nói xong, Lôi Tuấn cúi người thật thấp với Hứa Hán Văn.
"Cháu gái ngoan, tới chỗ ông nào".
Rốt cuộc Hứa Hán Văn cũng không bày ra dáng vẻ gia chủ nữa, đi chơi với Tiểu Niệm.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi", Phùng Thục Phân hưng phấn tươi cười.
"Lôi Tuấn", Hứa Phương Hoa ngẩn ngơ nhìn Lôi Tuấn.
"Yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ".
Lôi Tuấn âm thầm đắc ý. Anh còn tưởng muốn bước qua cánh cửa của cái nhà này thì khó lắm cơ.