Thành Thiên Hoa vẫn là thành phố du lịch phồn vinh nhất Trung Vực.
Chẳng qua là vô hình trung, xã hội thượng lưu đã có những thay đổi.
Tập đoàn Đằng Phi sụp đổ, tất cả cổ phần còn sót lại đều bị tập đoàn Kim Hoa thu mua.
Một số gia tộc diệt vong, một số thế lực mới trỗi dậy.
Kim Bưu, người giàu có nhất thành Thiên Hoa, chính thức trở thành Kim chủ của Thiên Vương Thần Điện.
Tứ Đại Thiên Vương đã dẫn quân rút lui rồi.
Lão Quỷ, cấp dưới duy nhất còn sống sót của Tưởng Hồng Phi, đi theo Nam Thiên Vương…
Đảo Hồ Tâm được xanh hóa lại từ đầu.
Tòa pháo đài kia được tu sửa, nghênh đón chủ nhân mới, trở thành trụ sở của tập đoàn Kim Hoa.
…
Hòn đảo này chẳng khác nào núi vàng.
Lôi Tuấn không xuất hiện rầm rộ, thậm chí không một ai trong pháo đài được thấy khuôn mặt thật của anh.
Anh muốn sống trong thành phố có khí hậu ấm áp và phong cảnh tươi đẹp này.
Sống cuộc sống của một người bình thường.
Anh mua một căn nhà tầm trung, có ba phòng ngủ và một phòng khách, không quá lớn, và cũng không quá nhỏ.
Anh sẽ nhanh chóng đón vợ con tới, sống những tháng ngày hạnh phúc.
…
Trong văn phòng tổng chỉ huy sở tác chiến Thiên Hoa.
“Cuối cùng em cũng trở về rồi!”
Xa nhau nhiều năm, bây giờ gặp lại em trai ruột thịt của mình, Diệp Nam Thiên vô cùng kích động.
“Anh, em nghe nói gần đây Thiên Hoa xảy ra chuyện lớn, hai người thân tín của anh cũng chết rồi”.
Diệp Chấn mặc quân trang, hỏi với vẻ ngang tàng.
“Haizz…”
Diệp Nam Thiên thở dài, nói: “Đúng là đã xảy ra chuyện. Tập đoàn Đằng Phi đổi chủ, chủ nhân mới là một đại gia thần bí tên là Kim Bưu. Hắn khống chế nền kinh tế của Thiên Hoa, ông chủ đứng sau hắn quá lợi hại”.
“Em đã điều tra rồi, chỉ là Thiên Vương Thần Điện thôi mà”, Diệp Chấn nói bằng giọng khinh thường.
“Em cũng biết Thiên Vương Thần Điện à?”, Diệp Nam Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Anh, em lớn thế này rồi mà anh còn coi em là trẻ con à? Bây giờ em trai anh chiến tướng sáu sao trong lực lượng bảo vệ quốc gia ở Nam Vực. Không có chuyện gì ở bên ngoài mà em không biết hết”.
“Chiến tướng sáu sao? Ái chà… Rốt cuộc nhà họ Diệp cũng có chiến tướng rồi”.
Diệp Nam Thiên hết sức hưng phấn, nhưng rồi lại hụt hẫng.
“Anh cả, cuộc sống của anh thế nào?”, Diệp Chấn hỏi.
“Anh vẫn ổn, chẳng qua Tưởng Hồng Phi chết rồi, con đường làm giàu của anh cũng bị chặn đứng”.
“Tất cả đều là do lũ lính đánh thuê ấy mà ra”.
Diệp Chấn khinh thường nói: “Em từng tiếp xúc với Thiên Vương Thần Điện rồi, không đáng gờm như anh nghĩ đâu, chỉ là một đội quân góp nhặt mà thôi. Với thân phận của em, cho em làm Thiên Vương em cũng không làm”.
“Đừng có nói lung tung, Thiên Vương Thần Điện rất lợi hại”, Diệp Nam Thiên căng thẳng nói.
“Cái chó gì! Trong mắt em, đó chỉ là rác rưởi thôi”.
Diệp Chấn ngạo mạn nói: “Anh cứ yên tâm, bây giờ em là người có công, còn dẫn binh trở về. Em nhất định sẽ đòi lại những gì anh mất, không thể để kẻ khác đè đầu cưỡi cổ nhà họ Diệp được”.
“Thiên Vương Thần Điện thật sự rất lợi hại. Bọn họ không chỉ giết Tưởng Hồng Phi, mà đến cả tổng chỉ huy của các khu vực đều rất kiêng dè. Bọn họ gọi điện cho anh…”
“Tưởng Hồng Phi chỉ là loại ăn hại thôi, lũ tổng chỉ huy các vực cũng là một đám hèn nhát. Bọn họ sợ Thiên Vương Thần Điện, nhưng Diệp Chấn này không sợ. Em dẫn cả quân đội chính thức tới, sao lại sợ một lũ ô hợp cơ chứ!”
Nói xong, Diệp Chấn châm một điếu thuốc, cười khẩy nói.
“Được, có câu này là anh yên tâm rồi”.
Diệp Nam Thiên cũng châm một điếu thuốc, cười lạnh nói: “Bắc Thiên Vương, Kim Bưu, những gì mà các người đã lấy mất của tôi đều phải trả lại, ăn rồi cũng phải phun ra. Còn cả tên đó nữa…”
Nghĩ tới cặp mắt của Lôi Tuấn, Diệp Nam Thiên bất giác run rẩy.
“Anh sao vậy?”, Diệp Chấn hỏi.
“Em phải cẩn thận đấy, anh luôn cảm thấy Thiên Vương Thần Điện không đơn giản đâu”, Diệp Nam Thiên lại mất hết tự tin.
“Em biết rồi”.
Diệp Chấn đứng lên, nói: “Em đi dàn xếp đám cấp dưới của em, làm quen với Thiên Hoa. Đợi đến thời điểm thích hợp, em sẽ đi tìm Kim Bưu, bắt hắn phải nghe theo sự điều khiển của anh”.
…
Sân bay Thiên Hoa.
Lôi Tuấn cao lớn đẹp trai, chỉ liếc qua là đã nhìn thấy Hứa Phương Hoa.
Dù sao cô cũng có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành mà.
“Bà xã, anh ở đây”, Lôi Tuấn gọi to.
“Bố ơi…”
Tiểu Niệm bỏ tay dì mình ra, chạy thoăn thoắt về phía anh.
“Cục cưng của bố, bố nhớ con chết mất”.
Lôi Tuấn ôm lấy Tiểu Niệm, hôn chùn chụt vào má cô bé.
“Tránh ra!”
Mấy người đàn ông đột nhiên kéo tới, thẳng tay đẩy Lôi Tuấn sang một bên.
Lôi Tuấn ôm Tiểu Niệm, anh khẽ nhíu mày.
Đám đàn ông ấy cũng tới đón máy bay, chắc là cũng có địa vị đây.
“Đi máy bay rườm rà quá”, Hứa Phương Hoa đi tới, cười nói.
“Em thích ngồi máy bay”, em vợ Hứa Nhã Y lại rất hưng phấn.
Lôi Tuấn không để bụng tới chuyện vừa rồi. Anh hỏi Hứa Phương Hoa: “Đã dàn xếp mọi chuyện ở nhà rồi chứ?”
“Yên tâm đi, bố dạy học, mẹ làm việc nhà, ai cũng vui lắm”.
Lần nào nhìn thấy Lôi Tuấn, Hứa Phương Hoa cũng cười mê mẩn.
“Ừ, chúng ta về nhà thôi”.
Lôi Tuấn dùng một tay bế Tiểu Niệm, tay còn lại kéo va ly.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Niệm và chị em Hứa Phương Hoa tới thành phố lớn như thế này.
Thành Hương Giang thực sự không thể sánh nổi với thành phố này được.
Theo lời đề nghị của Lôi Tuấn, bọn họ quyết định tới đây sống. Dù sao Hứa Nhã Y cũng học đại học ở đây, Tiểu Niệm cũng sẽ được tiếp nhận một nền giáo dục tốt hơn.
Còn đối với Lôi Tuấn, Thiên Hoa là trung tâm tài chính của anh.
Anh trấn thủ ở trung tâm là hợp lý nhất rồi.
“Oa, sân bay này thật lộng lẫy. Mau nhìn kìa, là xe Bentley!”
Hứa Nhã Y đang độ tuổi thanh xuân, ngập tràn khát vọng với thành phố. Trông thấy một chiếc Bentley, cô ta hưng phấn kêu lên.
“Tránh ra, tránh ra! Đừng chắn đường”.
Đúng lúc đám đàn ông ban nãy đi ra ngoài. Bọn họ đang vây quanh một cô gái.
Cô gái đó chạc tuổi Hứa Nhã Y, đeo trang sức đầy người, nhìn qua cũng biết là tiểu thư nhà giàu.
“Lôi Tuấn, em nghe nói anh mua nhà rồi hả?”, Hứa Phương Hoa vội vàng di chuyển sự chú ý của anh.
“Đúng thế, chúng ta có nhà mới rồi, nhưng không xa hoa được bằng biệt thự trong thôn”, Lôi Tuấn cười nói.
“Có nhà là được, huống chi nhà ở đây chắc chắn là đắt lắm”.
“Không nói nữa, về nhà trước đã”.
Lôi Tuấn bắt taxi, đi theo hướng về nhà.
Vốn anh không phải người thích khoe của, cũng không muốn phơi bày gia tài của mình cho người nhà biết. Anh hi vọng cả Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm đều được sống một cuộc sống bình thường. Đối với một số người, kiếm tiền quá dễ dàng, hoặc là đột nhiên giàu có, thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Một tiếng sau.
Chiếc taxi lái tới khu dân cư Kim Thủy.
Đây là một tiểu khu mới xây xong, giá cả tầm trung, phù hợp để ở.
Trong nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, ai cũng rất hài lòng.
Chiều hôm ấy, Lôi Tuấn tới trường với Hứa Nhã Y. Điều khiến anh ngạc nhiên là Hứa Nhã Y thi vào đại học Thiên Hoa. Đây là trường cao cấp nổi tiếng trong cả Hoa Hạ.
Xem ra cô em vợ này của anh còn là học sinh giỏi nữa.
Sau khi xử lý thủ tục nhập học xong xuôi, Lôi Tuấn chuẩn bị về nhà.
Trùng hợp là anh và Hứa Nhã Y lại gặp chiếc Bentley lúc trước.
Càng trùng hợp hơn nữa là cô gái ăn mặc sành điệu kia là bạn của Hứa Nhã Y, không những chung trường, mà còn chung lớp.
“Em mà có một người bố giàu có thì tốt biết bao”, Hứa Nhã Y lẩm bẩm.
“Anh rể em cũng giàu mà”, Lôi Tuấn cười nói.
“Uầy, em đùa ấy mà. Phải rồi, anh rể, học phí chắc là cao lắm nhỉ?”
“Không sao, anh rể không thiếu tiền”.
“Anh cứ yên tâm, đợi đến khi tốt nghiệp, em sẽ kiếm tiền nuôi anh, nuôi chị, nuôi Tiểu Niệm…”
“Chốt nhé!”
Lôi Tuấn mỉm cười, lại bắt một chiếc taxi.