"Anh không điên, mà là đám người tới chúc thọ bị điên".
"Ý anh là người có tiền đều bị điên hết hả?"
"Chắc chắn là thế rồi! Nhà họ Tần có tài cán gì cơ chứ, mở một bữa tiệc chúc thọ mà kiếm được gần trăm triệu tiền mừng luôn".
"Có lẽ là tất cả mọi người đều điên mất rồi".
...
"Mọi người, xin hãy yên lặng", quản gia hô lên.
Cả hội trường lại tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều tò mò, quản gia muốn nói gì đây?
Chẳng lẽ còn có vị khách nào cao quý hơn cả Quách Kim Bưu nữa sao?
Chỉ thấy quản gia run rẩy giơ micro lên, nói: "Toàn bộ quà mừng của anh Quách Kim Bưu đều ghi danh cho..."
Quản hơi khựng lại.
Giây tiếp theo, ông ta mới đọc ra: "Toàn bộ quà mừng của anh Quách Kim Bưu đều ghi danh cho chồng cô ba Thương Lam, cũng chính là anh Lôi Tuấn. Chúc anh Lôi luôn bình an mạnh khỏe".
Đoàng đoàng đoàng.
Nhốn nháo.
Xì xào.
Bàn tán.
Tất cả mọi người quay cuồng...
Quà mừng trị giá mấy chục triệu của ông chủ Kim đều ghi danh cho Lôi Tuấn?
Lôi Tuấn là ai?
Đó là ông chồng ở rể của cô ba nhà họ Tần, lúc trước nghe nói là một tên ăn hại, ngấm ngầm qua lại với câu lạc bộ Hắc Long, bị Ngô Bân dẫn người đi tiêu diệt.
"Chẳng phải anh ta chết rồi sao?"
"Cho dù anh ta không chết thì cũng làm gì có thể diện như thế được?"
"Mấy chục triệu đều thuộc về Lôi Tuấn?"
...
"Đúng thế, chẳng phải cậu ta chết rồi sao?", Tần Mỹ Ngọc hoảng sợ nói.
"Cậu ta chết chưa?", Tần Mỹ Kiều hỏi.
"Con gái, rốt cuộc cậu ta đã chết chưa?", Trương Quế Trân hỏi.
"Đương nhiên là chưa!"
Thương Lam đặt tay lên ngực, chỉ về phía cửa chính.
Người nhà họ Tần đồng loạt nhìn sang, hóa đá ngay tại chỗ.