"Có Kim Bưu ở đây điều khiển, anh xong chuyện rồi. Em ở đây nhé, anh đưa con gái đi cưỡi ngựa".
Hiện trường hôn lễ, khách mời đều đang có mặt, Lôi Tuấn là chú rể lại muốn lẻn đi?
Hứa Phương Hoa bỗng trở nên mất bình tĩnh.
"Anh là bố rồi đấy, có thể đừng nghịch ngợm nữa được không?"
“Không thể, con gái, chúng ta đi thôi”.
Lôi Tuấn không quan tâm, bế con gái bước xuống sân khấu đi ra ngoài.
Động thái của chú rể thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Dưới sân khấu, chỉ có hai Thiên Vương là Hồ Mị Nhi và Âu Dương Sát nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý.
Tuy nhiên, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Lôi Tuấn thực sự ôm Tiểu Niệm nhảy lên tuấn mã cao lớn, hét lên một tiếng rồi phi nước đại về phía ngọn núi nơi anh thường đến một mình...
“Các vị các vị, xin hãy yên lặng”.
Kim Bưu cười, nói lớn: "Người anh em này của tôi chính là như vậy, thích hành động bất ngờ. Chúng ta đừng quan tâm đến anh ấy. Dù sao cô dâu vẫn còn ở đây. Chúng ta cứ tiếp tục đi".
Cô dâu xấu hổ, vô cùng bất lực cúi đầu với mọi người.
“Cái gì gọi là vung tiền?”
Kim Bưu dừng lại một lát, hỏi Hứa Phương Hoa: "Lôi phu nhân, xin hỏi bên nhà gái có bao nhiêu họ hàng đến đây vậy?"
“Gia đình tôi…có đúng ba mươi người!”, Hứa Phương Hoa sững sờ đáp.
“Được rồi!”
Kim Bưu nhìn xuống phía dưới sân khấu cười nói: "Mọi người cũng nhìn thấy rồi, chú rể đã chuẩn bị chín mươi chín chiếc xe ô tô sản xuất trong nước để đi đón dâu. Những chiếc xe này không phải được thuê mà được mua bằng tiền thật. Mỗi chiếc trị giá hai trăm hai mươi ngàn tệ".
Nghe vậy, lại một loạt tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Phải nói rằng đoàn xe đón dâu của Lôi Tuấn mặc dù không nhỏ, nhưng thực sự không đủ xa xỉ.
Tất nhiên là không tính chiếc Rolls-Royce màu vàng kia.
Thế nhưng, ai cũng đều biết thường thì người ta chỉ thuê xe để đón dâu hoặc là mượn của bạn bè người thân, chứ chưa từng nghe chuyện vì tổ chức hôn lễ mà mua một đoàn xe? Còn mua chín mươi chín chiếc một lượt?
Cứ tính một chiếc ô tô trị giá hai trăm ngàn.
Vậy chín mươi chín chiếc thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Đối với dân làng mà nói, đây thực sự là một con số thiên văn!
"Tại sao tôi phải nói những chuyện này?"
Kim Bưu đắc ý nói: "Bởi vì trong chín mươi chín chiếc xe này, tôi lấy danh nghĩa chú rể tặng cho huyện năm mươi chiếc làm xe công vụ. Còn lại bốn mươi chín chiếc phải làm sao đây?"
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Lôi Tuấn giàu có đến mức đó ư, vậy mà lại quyên góp một lần năm mươi chiếc xe, nhiều như vậy sao?
“Các vị các vị…”
Kim Bưu dõng dạc nói: “Tôi thay mặt cho chú rể Lôi Tuấn tặng cho những người thân của cô dâu đến tham dự lễ cưới ngày hôm nay, mỗi người một chiếc ô tô mới, không đắt, chỉ hai trăm hai mươi ngàn tệ mà thôi”.
Không khí yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh!