Tổ chức đám cưới thôi mà, chín mươi chín chiếc xe, quyên một nửa, tặng một nửa?
Đối với dân làng mà nói, tám đời cũng chưa từng gặp chuyện đáng ghen tị như vậy.
Lôi Tuấn ăn no dửng mỡ sao?
Có nhiều tiền quá nên đốt bớt cho đỡ khó chịu à?
Tuy là hai trăm ngàn tệ không nhiều, nhưng dân làng ở đây có mấy ai tiết kiệm được số tiền như vậy?
Bao năm nay, mỏ ngọc thì bị bá chiếm, dân làng canh giữ núi tiền, nhưng lại nghèo túng khổ cực!
Tuy nhiên, ba mươi người họ hàng nhà gái lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Vội vội vàng vàng đến tham gia hôn lễ, đầu tiên là bị sốc vì sự bố trí quá mức hoành tráng, sau đó là bước vào biệt thự xa hoa tráng lệ, tiếp đó đột nhiên lại trở thành khách VIP, mơ hồ không biết gì cả, bây giờ lại được tặng một chiếc xe?
"Đúng vậy, mỗi người thân một chiếc xe".
Kim Bưu nói đến đó, liền ra hiệu với chủ tịch huyện.
Tiền Hải hiểu ra, lập tức đứng dậy giơ tay nói: "Không sai, tôi chứng nhận".
Chỉ năm chữ ngắn ngủi.
Hiện trường đột nhiên lại bùng nổ.
"Xin mọi người hãy im lặng".
Kim Bưu tiếp tục lớn tiếng nói: "Đã nói là vung tiền mà, cũng không thể để thừa được, còn lại mười chín chiếc phải là sao đây? Chỗ tôi có một phần danh sách..."
Kim Bưu lấy ra một tờ giấy, liếc nhìn Hứa Phương Hoa.
Hứa Phương Hoa đang rất sửng sốt, nhưng cô lập tức hiểu ngay.
Tên của những người trên tờ giấy này là do Hứa Phương Hoa viết trong biệt thự, trên đó đều là tên của tất cả những người dân đã hết lòng giúp đỡ giải cứu Lôi Tuấn khi anh bị chôn vùi trong vụ sạt lở.
Dù có nhiều người tham gia nhưng chỉ có mười mấy người này là làm việc chăm chỉ nhất.
“Lý Đại Ngưu, Triệu Lão Hải, Lưu Thế Cường…”
Kim Bưu đọc rõ ràng tên của mười lăm người kia lên.
Mười lăm người này sửng sốt đứng lên nhìn nhau, không rõ vì sao.
"Những cười tôi vừa đọc tên, đã hết lòng giúp đỡ cứu người lúc chú rể xảy ra chuyện. Thay mặt cô dâu chú rể và người nhà của cô dâu, tôi sẽ tặng mỗi người một chiếc xe ô tô mới".
Sau khi Kim Bưu nói xong, hắn thở phào một hơi.
Mười lăm người dân trong thôn kia, trợn tròn mắt há hốc mồm miệng, vẻ mặt không thể tin được.
Sắc mặt của những người dân khác đầy ngờ vực, không ai tin đây là sự thật.
Kim Bưu lại nói: "Nếu có ai không biết lái xe hoặc không thích xe thì có thể cầm chìa khóa xe đến gặp tôi. Tôi sẽ trích tiền mặt hai trăm hai mươi ngàn đưa cho mọi người".
“Đúng vậy, tôi chứng nhận”.
Lần này, chủ tịch huyện không cần Kim Bưu nhắc nữa mà tự mình đứng dậy.
“Wow!”
Bùm!