Con trai thôn trưởng là Triệu Đại Thắng, là một tên hách dịch có khuôn mặt dữ tợn. Hắn ta không chỉ là đại ca trong thôn, mà còn ỷ vào gốc rễ lâu đời nhà mình để độc chiếm thị trường đá quý nơi này. Vậy nên, hắn ta chẳng khác nào bá chủ của các thôn quanh đây, thậm chí còn có tiếng trong cả huyện.
Dù sao, có tiền là có tất cả.
Nhà bác cả của Hứa Phương Hoa.
"Tôi nói này ông Hứa, lão Hứa Hán Văn em trai ông không chịu đồng ý hả?"
Triệu Đại Thắng ngậm điếu thuốc, cười quái gở với ông cả Hứa.
"Đại Thắng à".
Ông cả Hứa nói với vẻ bất đắc dĩ: "Cậu còn không biết à, ông ta già nên hồ đồ rồi. Mảnh đất ấy là của tổ tiên để lại, cậu không dễ gì có được đâu".
"Đệch!"
Triệu Đại Thắng khinh thường: "Ông ta là người trong thôn, lại còn từng dạy tôi, chứ không là tôi đốt nhà ông ta rồi. Tôi nói này ông Hứa, ông cũng có một chân trong mối làm ăn của tôi, chỉ ăn cứ không chịu làm hả!"
"Tôi cũng đang nghĩ cách mà".
"Nghĩ ra chưa?"
"À phải rồi, con gái lớn Hứa Phương Hoa của ông ta về rồi, cậu đã gặp chưa?", ông cả Hứa hỏi.
"Ồ, tôi nhớ ra rồi".
Triệu Đại Thắng cười hèn hạ: "Hôm qua gặp rồi. Đù má, đẻ rồi mà vẫn đẹp như thế. Nói thật chứ, trong mấy cái thôn quanh đây, cô ta là ngon nhất rồi".
"Sao hả? Cậu thích à?", ông cả Hứa hỏi.
"Đương nhiên. Cưới được cô em đó thì chết cũng đáng. Nhưng mà tôi thấy cô ta dắt một thằng đàn ông về, chuyện này hơi khó".
"Kiểu gì chả có cách".
Ông cả Hứa híp mắt, cười gian: "Đứa cháu gái ấy của tôi chưa lấy chồng đã sinh con, mối quan hệ với gia tộc rất gay gắt. Cậu có thể nhân cơ hội này tới nhà cầu hôn, chỉ cần cưới được con bé ấy thì chẳng những là giúp nhà họ Hứa, mà còn có thể thành công giành được mảnh đất kia".
"Chuyện này... liệu có được không?", Triệu Đại Thắng hưng phấn hỏi.
"Không được cũng phải được".
Ông cả Hứa hằm hè nói: "Tôi là chủ nhà họ Hứa, chuyện suy đồi đạo đức như thế, nhà thằng ba nhất định phải nghe tôi. Nếu bọn họ không đồng ý, tôi sẽ sửa lại gia phả ngay".
"Ha ha ha ha..."
Triệu Đại Thắng cười như điên: "Ông Hứa, ông đúng là người sống lỗi. Nếu ông mà giúp tôi thành công vụ này, đến lúc đó tôi sẽ chia cho ông một ít".
"Vậy thì cảm ơn Đại Thắng", ông cả Hứa cười đắc ý.
Những lúc nghèo khổ, con người ta khá chân thực, lương thiện và tốt bụng.
Chỉ đến khi trong thôn xuất hiện sự chênh lệch giàu nghèo, còn có khoáng sản dồi dào, lòng người mới trở nên xấu xa.
Một chiếc xe việt dã và một chiếc container lái vào thôn Hà Sơn.