Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha ha…”





Lôi Tuấn cười lạnh: “Thật là thú vị, đám người các ông muốn gả vợ tôi cho người khác ngay trước mặt tôi, đầu của các ông bị lừa đá vào à?”





“Thằng nhãi con, nói cái quái gì đấy?”






Ông cả Hứa là người đứng đầu quát: “To gan lắm, dám nói như vậy với tao à?”





“Thằng nhãi, đừng nghĩ mày từng đi lính là có thể giở thói ngang ngược ở nhà họ Hứa”, ông hai Hứa nói.





“Ngứa đòn à?”, Hứa Thiên nói.





“Còn nói thêm lời nào, ông đây dần mày chết”, Hứa Vĩ hằm hè.








“Đúng là đồ không biết xấu hổ, lợi dụng em gái tôi mà còn có mặt mũi quay về? Biến đi nơi khác đi, đồ trai bao, chỉ được cái mặt đẹp chứ không được tích sự gì”.





Chị họ Hứa Tiểu Hề nói lời càng cay nghiệt hơn.





“Không tệ, không tệ, thật giống người một nhà”.





Lôi Tuấn phẩy tay nói: “Tôi lười so đo với đám người đầu óc hạn hẹp như các ông, các ông nói tôi thì được, ai dám nói vợ tôi, chắc chắn tôi sẽ xé rách miệng người đó”.





“Mẹ nó chứ, muốn chết à, thằng hai, đánh chết nó”.





Ông cả Hứa Thiên hét lên một tiếng.





Ông hai Hứa Vĩ liền đứng ra.





Bây giờ hai anh em nhà này theo chân bá chủ của thôn là Triệu Đại Thắng để kiếm miếng ăn.





Bọn họ biết được Triệu Đại Thắng muốn lấy Hứa Phương Hoa, đương nhiên là rất tán thành, nếu như vậy thì hai nhà sẽ thành thông gia, bọn họ cũng trở thành cậu cả của Triệu Đại Thắng, nhất định sẽ lên như diều gặp gió.





“Đừng đánh anh ấy”, Hứa Phương Hoa vội vã đứng chắn trước mặt Lôi Tuấn.





“Đừng đánh bố con”.





Tiểu Niệm đang bị dì kéo lại, sau khi vùng được ra liền chạy tới, dáng người bé nhỏ đứng chắn trước mặt bố mẹ, dang rộng hai tay, nói: “Đừng đánh bố mẹ con, muốn đánh thì đánh Tiểu Niệm đi, Tiểu Niệm không sợ đau, Tiểu Niệm cũng sẽ không khóc”.





“Cút ra”, Hứa Thiên hất tay đẩy Tiểu Niệm ngã xuống đất.





Sắc mặt Lôi Tuấn lập tức tối sầm lại.





“Không được đánh con gái cháu”, Hứa Phương Hoa vội vàng ôm Tiểu Niệm dậy.





“Không được đánh bố mẹ con”, Tiểu Niệm cắn răng, kiên cường không lùi bước.





“Con gái ngoan, bố bế nào”.





Lôi Tuấn bế Tiểu Niệm, hôn vài cái lên mặt cô bé rồi bảo: “Vừa rồi là bố không tốt, không chăm sóc Tiểu Niệm chu đáo, bố biết lỗi rồi”.





“Bố ơi, Tiểu Niệm không sao, không đau chút nào”, cô bé con gượng cười.





“Phương Hoa”.





Lôi Tuấn nói với Hứa Phương Hoa: “Anh nói rồi, không ai có thể làm hại hai mẹ con, người nhà của em cũng không được, xin lỗi, anh bắt buộc phải xử gọn họ”.





“Khốn khiếp, mày nói cái gì đấy?”, Hứa Thiên nắm chặt tay muốn đánh.



Nhưng chỉ nghe thấy răng rắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK