Một cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng đến ngồi đối diện với Thương Lam.
“Xin chào, anh Lôi”, cô ta cười nói.
“Hả…”
Lôi Tuấn ngây người một lát, sau đó cười nói: “Hóa ra là cô Hồ, lâu rồi không gặp”.
“Đúng vậy, anh vẫn khỏe chứ?”
“Tôi rất tốt, đây là bà xã nhà tôi, Thương Lam”.
Lôi Tuấn bất giác vòng tay qua ôm lấy eo Thương Lam.
Thương Lam hơi hoảng.
Mặc dù cô luôn được các vị cậu chủ gọi là đệ nhất mỹ nhân ở thành Hương Giang, nhưng đó cũng chỉ là vì vẻ đẹp trời ban cho mà thôi.
Nhưng đối diện với cô Hồ, thật sự là yêu mị kinh người!
VietWriter.vn
Thương Lam là phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy Hồ Mị Nhi cũng cảm thấy có chút khó thở.
Nếu như là đàn ông bị cô ta trêu chọc, vậy thì ai mà chịu được!
“Xin chào, cô Hồ…”, Thương Lam vội vàng đưa tay ra nói.
“Cô Lôi xinh đẹp thật đấy”, Hồ Mị Nhi vẫn cười tươi như cũ.
“Không dám, so với cô Hồ, tôi không có chút phong thái nào cả”.
“Cô khách sáo quá”.
Hồ Mị Nhi cười nói: “Chồng của cô, anh Lôi tướng mạo tuấn tú, tài năng hơn người, đủ để trấn áp tất cả mọi người ở đây rồi”.
Thương Lam rất hài lòng.
Mặc dù người phụ nữ này cực kỳ xinh đẹp, nhưng cách nói chuyện lại khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Có thể ngồi ở đây, nhất định là khách VIP, nhưng Thương Lam chưa từng gặp người phụ nữ này.
“Cô Hồ, cô và Lôi Tuấn?”, Thương Lam nhịn không được hỏi.
“À, chúng tôi là chiến hữu”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Người phụ nữ xinh đẹp như cô, cũng từng đi lính sao?”
“Đúng vậy, còn từng được chồng của cô chăm sóc”.
Hồ Mị Nhi nói xong, vô thức liếc nhìn Lôi Tuấn.
“Ấy, biểu diễn bắt đầu rồi”.
Lôi Tuấn lập tức chuyển chủ đề, chỉ lên sân khấu nói.
Tiệc rượu của nhà họ Kim quả thực rất phô trương, mời cả ngôi sao tuyến một tuyến hai nổi tiếng nhất nhì trong nước đến biểu diễn trợ uy.
Tiếng ca hát vang lên.
Những người trong hội trường đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng hơn một chút.
Trong số đó bao gồm Thương Lam.
Thương Lam càng tin chắc Lôi Tuấn đang che giấu thân phận.
Nhìn phong thái của cô Hồ này thì chắc chắn không phải là nhân vật bình thường.
Nhưng cô lại đối với Lôi Tuấn rất cung kính.
Lẽ nào trong số chiến hữu của Lôi Tuấn, ngoài anh ra thì những người khác đều làm ăn rất thuận lợi phát đạt sao?
Với tiến độ của tiệc rượu, cuối cùng các nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của thành Hương Giang cũng đến.
Ngay lập tức, những kẻ muốn khoe mẽ nịnh bợ để tạo dựng mối quan hệ vội vàng ùa đến.
“Xem kìa, giám đốc Lâm đến rồi”.
Nghe vậy, rất nhiều người đang ngồi đều nhanh chóng đứng dậy.
“Ai vậy, sao náo nhiệt thế?”, Lôi Tuấn bất giác hỏi.
“Ông ta chính là Lâm Đông Thăng, tổng giám đốc tập đoàn Kim Đỉnh”, Thương Lam giải thích.
“Tổng giám đốc à, anh còn tưởng là ông chủ chứ?”, Lôi Tuấn nhâp một ngụm rượu.
“Đừng nói bậy”.
Thương Lam nhỏ giọng nói: “Các dự án hợp tác với tập đoàn Kim Đỉnh đều do ông ta quyết định, ông chủ Kim rất hiếm khi lộ diện, cho nên trên danh nghĩa giám đốc Lâm là người nắm quyền của nhà họ Kim”.
“Anh hiểu rồi!”