Lúc này ở phía sau núi, một đống hỗn độn.
Diện tích sạt lở cực lớn, cả ngọn núi giống như vừa trải qua một trận động đất.
Vô số dân làng đang cầm công cụ, nhưng bọn họ không biết nên bắt đầu từ đâu.
Muốn tìm một người ở chỗ này, thật sự là khó như lên trời.
Lúc này, người Hứa Phương Hoa dính đầy bùn đất, cô quỳ trên mặt đất không ngừng đào bới, tìm kiếm, nghe ngóng…một mình cô đã liều mạng bới móc cả đêm, song hoàn toàn vô dụng.
Nhưng cô không muốn từ bỏ, cho dù mười đầu ngón tay đã bê bết máu, vẫn cố gắng tiếp tục đào.
“Chị ơi, em cầu xin chị, đừng như vậy mà”.
Hứa Nhã Y cố gắng kéo chị gái mình lên, nhưng Hứa Phương Hoa lại không chịu nghe.
“Anh ấy sẽ không chết, sẽ không chết…”
Hứa Phương Hoa lẩm bẩm, nước mắt đã khô cạn, sức chịu đựng của cơ thể cũng đã đến cực hạn.
Cuối cùng cô cũng không chống đỡ nổi, bò trên đống bùn.
Một tay cô vẫn liên tục đập xuống, miệng không ngừng gọi tên anh.
Người dân trong thôn không nhịn được lắc đầu.
Bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ, cho dù Lôi Tuấn không bị đè chết thì cũng không gắng gượng được đến lúc có người tìm thấy, cho dù đội cứu hộ tới, e rằng cũng không có cách nào cứu sống.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Tiểu Niệm gần như cả đêm không ngủ, cũng chạy về phía mẹ mình.
“Mẹ ơi sao vậy ạ, bố đâu rồi ạ?”
Tiểu Niệm bổ lên người Hứa Phương Hoa, liều mạng muốn lôi mẹ mình dậy.
Hứa Phương Hoa yếu ớt ôm lấy con gái, cô muốn mặc kệ tất cả khóc một trận thật lớn, nhưng đối mặt với con gái, lại giống như có một luồng sức mạnh vô hình.
“Tiểu Niệm, đừng sợ, mẹ không sao, mẹ đang tìm bố!”
“Mẹ ơi, bố ở trong đất ạ?”
Đứa bé non nớt không hiểu sạt lở đất là khái niệm gì, thấy mẹ gật đầu, cũng bắt đầu ngồi xổm xuống, dùng đôi tay nhỏ bé của mình bới đất lên, nhưng chỉ mới đào được vài cái thì ngón tay đã bị trầy xước.
Tiểu Niệm sáu tuổi, quật cường giống như mẹ cô bé vậy.
Hai mẹ con bất giác không ngừng đào bới đống đất trước mặt…
“Đội cứu hộ đến rồi”.
Sau một tiếng hét lớn vang lên, đội cứu hộ của huyện đã đến nơi.
Đội ngũ có hơn một trăm người, cộng thêm dân làng cũng có vài trăm người nữa, nhưng dù vậy vẫn chỉ như một giọt nước tràn ly, không có cách nào tìm được Lôi Tuấn để cứu anh ra ngoài.
Sau khi tìm kiếm, không hề phát hiện thấy dấu vết của người nào.
Người phụ trách lại tiếp tục dò hỏi, khi biết rằng không chắc có người bị chôn vùi bên dưới hay không, đội cứu hộ cũng bắt đầu lưỡng lự.
“Tôi nói này, nhà ông ba Hứa, các người đừng kiếm nữa”.
Một ông cụ bước lên trước nói với người nhà họ Hứa: “Có khi người đó không hề ở đây, cậu ta vô duyên vô cớ đến đây làm gì?”