Anh ta nhìn chung quanh, nhận ra có quá ít manh mối.
Nhưng với đôi mắt có thể nhìn thấu màn đêm, anh ta dễ dàng phát hiện một lối đi rất nhỏ, lối đi này nằm xiên xiên phía sau, có thể ăn thông vào tòa nhà, đầu kia dường như đụng vách núi.
Âu Dương Sát thi triển công phu Thảo Thượng Phi phóng nhanh về hướng đó… Chạy khoảng 200m, trước mắt xuất hiện một cái hầm rất to.
Trên nóc hầm là một cái lều, bốn bề gió thổi phần phật, rung lên như muốn đổ.
Trên đầu mây đen mù mịt, trời rốt cuộc cũng lắc rắc mưa.
Chỉ trong chốc lát, từ lắc rắc trở nên xối xả.
Âu Dương Sát không chần chừ, vội vàng nhảy xuống.
Giây tiếp theo, cả người đã rơi vào trong hầm.
Một thứ mùi hôi thối đập vào mặt, mặc dù Âu Dương Sát gây ra âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn làm đám lợn phát hoảng lên. Đây là một cái chuồng lợn, khắp nơi đều là phân lợn và nước tiểu, lại thêm nước mưa nhoe nhoét, lầy lội không chịu nổi.
VietWriter.vn
Mặc dù không có ánh sáng, nhưng mắt Âu Dương Sát bẩm sinh đã chẳng khác nào mắt quỷ, có thể nhìn thấy mọi thứ.
Dưới chân có một người ở tư thế nằm, nói cho đúng hơn, là một bộ hài cốt.
Nhìn phía trước, lại một bộ nữa.
Ở chung quanh cũng có, rất nhiều… Đây không chỉ là một cái chuồng lợn, mà là một cái hố chôn người.
Câu lạc bộ Hắc Long ném người chết vào đây làm thức ăn cho lợn, chính là cách phi tang xác chết tốt nhất.
Lũ lợn ở đây sau khi đã ăn thịt người rồi, nó sẽ không bao giờ muốn ăn thứ khác nữa… Nhưng dù sao, lợn vẫn là lợn.
Nó ăn thịt người chết chứ không ăn người sống.
Âu Dương Sát đảo mắt tìm kiếm với tốc độ cực nhanh, rốt cuộc phát hiện ra một người phụ nữ đang bị đàn lợn vây quanh ở một góc chuồng.
Cả người cô ta đầy phân và nước tiểu, không còn nhìn ra hình người nữa.
Thế nhưng cô chưa chết, hơi thở tuy rất yếu, thân thể run rẩy rất khẽ, nhưng cũng cho thấy cô còn dống.
Nhờ chút hơi tàn này mà lũ lợn không ăn thịt cô.
Âu Dương Sát đá nhẹ mấy đá, mấy con lợn bay ra ngoài.
Sau đó anh ta nhanh chóng đỡ người phụ nữ dậy, quệt quệt lau mặt cho cô.
Anh ta hoảng hốt!
Nhiều năm đã trôi qua, nhưng Âu Dương Sát vẫn nhận ra Thẩm Sơ Tuyết, dù năm đó cô vẫn còn là một thiếu nữ, bây giờ đã trở thành một người mẹ, thì cô vẫn là một người đẹp bẩm sinh, dung mạo vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Điều mỉa mai chính là, một người phụ nữ đẹp như vậy lại bị nhốt vào chuồng lợn.
Nếu anh ta đến chậm một chút nữa thôi, có thể cô sẽ trở thành thức ăn cho lũ lợn.
“Phu nhân, anh Tuấn bảo tôi đến đón cô”.
Âu Dương Sát không biết Thẩm Sơ Tuyết có nghe hay không? Anh ta vừa nói vừa lục trong ba lô lấy ra một miếng vải màu đen, nhanh chóng cột chặt Thẩm Sơ Tuyết vào lưng mình.
Mưa vẫn xối xả, đường núi lầy lội.
Âu Dương Sát cõng Thẩm Sơ Tuyết trên lưng, mấy lần suýt thì ngã nhào xuống, nhưng may mà có một thân khinh công ảo diệu, lần nào cũng hữu kinh vô hiểm.
“Con… con ơi…”
Thẩm Sơ Tuyết sau lưng thều thào.
“Đã có người đi cứu con bé rồi”.
Nhưng Âu Dương Sát không nói tin tức Tiểu Niệm được cứu cho Thẩm Sơ Tuyết biết, bởi vì an nguy của Tiểu Niệm chính là hy vọng sống của Thẩm Sơ Tuyết, nếu như cô biết con bé đã được cứu, nhất thời sẽ thả lỏng, có thể sẽ ngủ luôn không dậy được nữa.
Trong chốc lát, Âu Dương Sát dùng lại ở một bãi đất trống.
Bàn tay khẽ vung lên.
Một chùm pháo hiệu rực sáng bắn lên trời.
Viên pháo hiệu nóng rực xuyên qua màn mưa cháy sáng trên cao.
Một tiếng bụp vang lên, hoa pháo tứ tán.
“Ai?”
Ở phía trước đột nhiên có tiếng kêu lên.
“Tới rồi”.