Chiều tối ngày hôm sau, Lôi Tuấn vừa định đi thì Tiểu Niệm từ trên lầu vọt xuống.
“Xin lỗi anh Lôi!”
Y tá hoảng hốt đuổi theo, lúng túng nói.
“Không sao đâu!”
Lôi Tuấn ôm lấy Tiểu Niệm, hỏi bằng giọng trìu mến: “Sao vậy con gái cưng?”
“Bố ơi, xin bố đừng đi, Tiểu Niệm sẽ không đòi ăn ngon, không cần ngủ phòng lớn, con có thể ngủ trong lồng, ăn cám heo, chỉ cần bố không đi, Tiểu Niệm bằng lòng làm tất cả!”
Cô bé hoảng sợ nhìn anh, rươm rướm nước mắt.
Những người trong phòng không khỏi xúc động.
Rốt cuộc đứa bé này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có thể hiểu chuyện như vậy?
Nó quá sợ hãi mất đi bố, sợ phải trở về cuộc sống lúc trước…
“Con gái cưng!”
Lôi Tuấn cố nén chua xót trong lòng, nói: “Bố không đi, bố đi đón mẹ con, con biết đó, mẹ gặp nguy hiểm nên bố muốn đón mẹ trở về!”
“Thật sao?”, Tiểu Niệm chớp mắt hỏi.
“Bố sẽ không gạt Tiểu Niệm!”
“Móc ngoéo!”
“Được, móc ngoéo…”
Lôi Tuấn nhẹ nhàng móc tay vào ngón tay Tiểu Niệm, sau đó nói: “Lúc bố không có ở đây, con phải nghe lời chú và dì, không được rời khỏi nhà, có hiểu không?”
“Tiểu Niệm hiểu, Tiểu Niệm sẽ nghe lời, con trốn ở gầm giường”.
Mỗi một câu nói ngây thơ, non nớt của cô bé đều khiến Lôi Tuấn nhói lòng.
Anh đã để con gái mình thua thiệt quá nhiều.
Bất kể có như thế nào đi nữa, anh đều phải cứu được Thẩm Sơ Tuyết.
Dù ra sao đi nữa, anh cũng sẽ khiến câu lạc bộ Hắc Long nợ máu phải trả bằng máu.
“Bé ngoan, chú ôm nhé!”
Kim Bưu đón lấy Tiểu Niệm rồi nói: “Anh Tuấn cứ yên tâm mà đi, đội vệ sĩ của tôi rất chuyên nghiệp, huống chi còn có Mặt Sẹo giám sát, chắc chắn không có vấn đề gì!”
“Được!”
Lôi Tuấn lại quay sang nói với Tiểu Niệm: “Ngoan, bố sẽ về sớm!”
“Bố phải cẩn thận nhé!”
“Được, bố sẽ cẩn thận!”
Lôi Tuấn cố kiềm nước mắt, vội vã quay lưng đi.
VietWriter.vn
Một chiếc Hummer rời khỏi dinh thự Vàng.
Trên con đường phía trước, từng chiếc xe việt dã với thiết kế kiên cố lần lượt gia nhập, dần dần biến thành một đoàn xe.
Đoán xe nối đuôi nhau chạy ra vùng ngoại ô…
…
Khu nghỉ mát mùa hè.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”
Ông trùm của câu lạc bộ Hắc Long liên tục chửi bậy, kèm theo đó là vung roi quật tới tấp vào một người phụ nữ.
Quần áo của người phụ nữ kia đã sớm rách nát, cả người toàn là máu, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Cô ấy chính là Thẩm Sơ Tuyết.
Người phụ nữ mà Lôi Tuấn từng yêu nhưng không thể ở cạnh.
Và cô cũng là người sinh cho anh đứa con gái ngoan ngoãn Tiểu Niệm, thế nhưng lại bất hạnh bị câu lạc bộ Hắc Long hãm hại.
Vì để con gái có thể sống, Thẩm Sơ Tuyết đã phải chịu đựng đủ loại tra tấn.
Cô bằng lòng làm trâu làm ngựa chỉ để con mình được sống.
“Má nó, đều tại mày mà em trai tao mới chết!”
Long Lân điên cuồng chửi rủa, chân liên tục giẫm lên người Thẩm Sơ Tuyết.
Lúc này, cô đã sắp ngất đi.
Nhưng mà… cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra!
Con gái chính là niềm tin sống còn của cô.
Nếu như biết Tiểu Niệm đã được cứu, có lẽ ngay một khắc sau, cô sẽ từ bỏ sinh mạng của mình.
“Người đâu, đem con đàn bà này ném vào chuồng heo cho tao!”, Long Lân hét ầm lên.
Ngay lập tức có người chạy đến xách Thẩm Sơ Tuyết như xách một con chó đem ra ngoài.
“Tình hình sao rồi?”, Long Lân đốt một điếu thuốc, hướng về phía một gã cao to hỏi.
Gã kia tên là Cường Tử, là một cao thủ bốn sao và cũng là tâm phúc của Long Lân.
“Đại ca!”
Cường Tử đáp: “Thám tử báo lại, đối phương đã bắt đầu tập kết, chắc cũng sắp đến rồi!”
“Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Đại khái ba ngàn người!”
“Cái gì? Ba ngàn người?”
Long Lân cười như điên: “Ha ha ha ha… Thiên Vương Thần Điện? Vua của giới lính đánh thuê? Chó má, rác rưởi, vô dụng, ba ngàn người hả? Chúng cũng dám đánh vào tổng bộ câu lạc bộ Hắc Long của chúng ta à? Đầu có bị lừa đá không hả?”
“Đúng vậy, đại ca!”
Cường Tử cũng lộ vẻ khinh thường: “Phải nói, Thiên Vương Thần Điện đúng là có tiếng mà không có miếng, chỉ được cái giả danh lừa bịp mà thôi. Ba ngàn người đòi đấu với mười ngàn người của chúng ta, chưa kể chúng ta còn được trang bị rất tốt!”
“Nói cho các anh em, tính theo đầu người, giết một tên thưởng năm ngàn tệ, giết nhiều thưởng nhiều!”
“Vâng thưa đại ca, các anh em đã sớm chờ không nổi nữa!”
Nghe thấy giết người còn được tiền, Cường Tử lập tức cảm thấy hưng phấn.
“Đã giấu kỹ đám đàn bà với mấy đứa nhóc kia chưa?”, Long Lân lại lần nữa hỏi.
“Đại ca yên tâm, đã giấu chúng trong hang động trên núi rồi!”
“Tốt, tốt lắm!”
Long Lân ngông nghênh nói: “Cường Tử, mày nghe cho kỹ, bảo đám cao thủ dưới tay mày liều mạng cho ông, tiêu diệt Thiên Vương Thần Điện, câu lạc bộ Hắc Long của chúng ta sẽ độc tôn, đến lúc đó, mày chính là hội phó”.
“Cảm ơn đại ca, anh cứ chờ xem là được!”
Nói xong, Cường Tử xoay người rời đi, nhìn dáng vẻ phấn khích của hắn ta, cứ như hắn ta đã là hội phó rồi.
…
Cách đó hơn ba cây số, đội ngũ của Bắc Thiên Vương đã tập kết xong.
Ba ngàn cường giả, thấp nhất là ba sao.
Tất cả mọi người đứng nghiêm trang, trên đường không đủ vị trí, phải đứng lẫn trong rừng cây, phóng mắt nhìn lại, cả một vùng như được đổi màu. Mỗi người bọn họ đều được trang bị đầy đủ, dù cho vào rừng nhiệt đới thì ba ngàn người này cũng có thể sinh tồn trong mấy tháng.
Một vài cao thủ năm sao đi theo sau Lôi Tuấn.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an toàn cho Điện Chủ.
“Điện Chủ!”
Đứng trước binh đoàn là Hồ Mị Nhi, cũng chính là Bắc Thiên Vương, Lôi Tuấn là thủ lĩnh của cô ta.
“Tiền phương báo lại, câu lạc bộ Hắc Long đã triệu tập tất cả nhân thủ, đơn vị tính hàng ngàn!”
Lúc này, Hồ Mị Nhi không còn là một phụ nữ quyến rũ, mà thay vào đó là một nữ quân nhân với tư thế hiên ngang.
“Âu Dương đã đến chưa?”, Lôi Tuấn khẽ hỏi.
“Lập tức…”
Hồ Mị Nhi còn chưa nói hết câu thì trong rừng cây phía bên trái đột nhiên có ba bóng đen lao ra.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, khi đám vệ sĩ của Lôi Tuấn kịp phản ứng thì ba người nọ đã đến gần.
Vệ sĩ không đủ nhanh nhưng Hồ Mị Nhi thì ngược lại.
Trong phút chốc, cô ta đã giao đấu với gã áo đen cầm đầu.
Đối phương bóp lấy cổ Hồ Mị Nhi, còn cô ta thì kề dao găm vào cổ đối phương.
“Tây Thiên Vương, bản lĩnh vẫn vậy ha!”, Hồ Mị Nhi cười tươi rói.
“Bắc Thiên Vương, bậc cân quắc bất nhượng tu mi nha!”, Âu Dương Sát cũng cười to.
“Âu Dương, đến đúng lúc lắm!”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Tây Thiên Vương Âu Dương Sát bái kiến Điện Chủ!”, Âu Dương Sát lập tức quỳ một chân xuống đất.
“Đứng lên đi!”
Lôi Tuấn cao giọng nói: “Điều anh từ Tây Vực đến quả thật đã làm khổ anh, thế nhưng anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, thành bại của trận này đều nằm trong tay Tây Thiên Vương cả đấy!”
“Xin Điện Chủ căn dặn!”
Âu Dương Sát nhếch miệng, có thể mở màn cho trận này chính là vinh hạnh của anh ta.
“Âu Dương, anh nghe kỹ đây!”
Lôi Tuấn nghiêm giọng nói: “Tôi muốn anh lặng lẽ tiến vào hang ổ của kẻ địch, tìm một người phụ nữ tên là Thẩm Sơ Tuyết, bất kể là chết hay sống, anh đều phải mang cô ấy theo, khi có tín hiệu của anh, đại quân sẽ tấn công!”
“Tuân lệnh, nếu như có sai sót gì, Âu Dương bằng lòng mang đầu đến gặp”.
Âu Dương Sát nhận lệnh, sau đó đứng dậy, thấp giọng nói với Lôi Tuấn: “Anh Tuấn, anh ổn chứ?”
“Người anh em!”
Lôi Tuấn vỗ vỗ vai anh ta, khẽ nói: “Anh phải cẩn thận!”
“Anh Tuấn yên tâm, chỉ có điều, không biết người phụ nữ kia là ai?”, Âu Dương Sát nhịn không được hỏi.
“Là chị dâu!”, Hồ Mị Nhi đứng bên cạnh nói.
“Chị dâu ư? Chẳng phải đang ở thành Hương Giang à?”
“Không phải cùng một người!”
Hồ Mị Nhi giải thích: “Lại nói, anh cũng biết cô ấy, nhớ năm đó, anh còn chụp một tấm ảnh cho đôi tình nhân này…”
Âu Dương Sát ngẩn người.
Sau đó hoảng hốt nói: “Là cô gái trên núi tựa như đóa hoa kia ư?”
Hồ Mị Nhi khẽ gật đầu.
Âu Dương Sát cắn răng nói: “Câu lạc bộ Hắc Long, bọn mày phải chết!”
“Các anh em nghe lệnh!”
Đột nhiên Hồ Mị Nhi biến thân thành vua lính đánh thuê, giọng cô vô cùng khí phách: “Đợi Tây Thiên Vương hoàn thành việc lớn, tất cả mọi người cùng theo ta xông vào giết chết đám ác bá, cứu phu nhân!”
“Giết ác bá, cứu phu nhân!”
“Giết ác bá, cứu phu nhân!”
“Giết ác bá, cứu phu nhân!”
Ba ngàn cao thủ cùng hô vang.
Trong bóng đêm, bầy chim bị hù dọa nháo nhác bay khỏi tổ.