“Anh rể, em về rồi”.
Hứa Nhã Y trẻ trung xinh đẹp, vui vẻ nói.
“Dì ơi, dì ơi”.
Tiểu Niệm còn vui hơn, trực tiếp nhào đến.
“Hi hi, bé con, con nhớ dì rồi phải không?”, Hứa Nhã Y cười hỏi.
“Con không phải là bé con”, Tiểu Niệm chu môi, vô cùng dễ thương.
Lôi Tuấn nhìn đôi chân dài của Hứa Nhã Y, bộ tóc mới làm, trang điểm hơi đậm, anh hơi cau mày.
“Bắt đầu trang điểm rồi”, Lôi Tuấn hỏi theo bản năng.
“Anh rể, có đẹp không?”, Hứa Nhã Y đắc ý nói.
“Đẹp thì đẹp, nhưng hơi đậm”.
“Các bạn học của em đều đậm hơn em, em đã trang điểm nhạt nhất rồi!”
“Được rồi, thời đại thay đổi, anh già rồi”, Lôi Tuấn bất lực nói.
Nữ sinh đại học bây giờ, đâu còn có ai không trang điểm, có lẽ mình quá để ý rồi.
“Anh rể, anh không già, trong lòng em, anh là đẹp trai nhất”, Hứa Nhã Y cười rạng rỡ.
“Em thật biết ăn nói, về nhà ăn cơm”.
“Chị em đâu?”
“Công ty cô ấy tổ chức liên hoan, không về ăn cơm”.
“Bé con, về nhà nào”.
Hứa Nhã Y bế Tiểu Niệm lên, vui vẻ chạy.
Lôi Tuấn vốn không biết nấu ăn, vì vậy chỉ có thể để Hứa Nhã Y ra tay.
Nhưng cơm canh còn chưa được bưng lên, anh đã nhận được điện thoại của Kim Bưu.
Ý của Kim Bưu là hai gia tộc lớn thành phố Thiên Hoa nhiều lần xin gặp Lôi Tuấn, dù sao cũng là đối tác hợp tác, nếu được, tốt nhất có thể gặp mặt.
Lôi Tuấn không thích giao lưu tiệc tùng.
Nhưng anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi dự tiệc.
Vẫn phải cho Kim Bưu thể diện mà!
Sau khi dặn dò Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm đóng cửa cẩn thận, ngủ sớm, Lôi Tuấn đi xuống tầng.
Một chiếc xe công vụ xa hoa đã đợi dưới lầu.
Người đến đón Lôi Tuấn là thư ký của Kim Bưu, người phụ trách an toàn là hoàng đế mặt sẹo thế giới ngầm Thiên Hoa.
Nhà hàng Cảnh Đào.
Nhà hàng này cũng không được coi là lớn nhất trong cả thành phố Thiên Hoa, nhưng vô cùng sang trọng xa hoa, tuyệt đối là nơi chi phí cao.
Đây là sản nghiệp của Thẩm Hồng Đào, một trong hai gia tộc lớn.
Lôi Tuấn không thích phô trương, anh lặng lẽ đi vào một phòng bao cao cấp nhất trên tầng cao nhất.
“Anh Tuấn”.
Vừa nhìn thấy Lôi Tuấn, Kim Bưu lập tức đứng lên nghênh đón.
Đứng lên cùng với hắn chính là gia chủ hai hai gia tộc lớn Thiên Hoa, Thẩm Hồng Đào và La Thế Kiệt.
Hai vị này là đại lão cấp nguyên lão của Thiên Hoa, lúc này hiển nhiên vô cùng căng thẳng.
Bọn họ chưa từng gặp Lôi Tuấn, cũng không hiểu Thiên Vương Thần Điện là thế nào, nhưng bọn họ biết, Lôi Tuấn mới là ông chủ của Kim Bưu. Người thực sự xử lý Tưởng Hồng Phi, trong một đêm hủy diệt vương quốc Hồ Tâm, cũng là chính là người đàn ông anh tuấn này.
“Vị này là ông chủ Thẩm, vị này là ông chủ La”, Kim Bưu giới thiệu.
“Anh Lôi, anh có thể đại giá quang lâm, Thẩm Hồng Đào tôi thực sự là có phúc ba đời”.
Thẩm Hồng Đào lập tức tiến lên trước, căng thẳng xoa tay, muốn đến bắt tay nhưng lại không dám.
Lôi Tuấn cười bắt tay Thẩm Hồng Đào, nói: “Ông chủ Thẩm không cần khách sáo, cùng ở Thiên Hoa, đã là đối tác hợp tác, thì không cần cẩn trọng như vậy”.
“Vâng vâng vâng…”
Lòng bàn tay Thẩm Hồng Đào toàn là mồ hôi, vừa căng thẳng vừa kích động.
“Anh Lôi, trong cuộc đời La Thế Kiệt tôi cũng được gặp điện chủ Thiên Vương Thần Điện, đây là vinh dự lớn nhất của cả gia tộc tôi”.
La Thế Kiệt lăn lộn thương trường đã lâu, vô cùng thành khẩn đưa tay ra.
“Ông chủ La phong độ bất phàm, không hổ là ông trùm Thiên Hoa.
Lôi Tuấn lại bắt tay La Thế Kiệt.
Mấy câu trò chuyện về kinh doanh ngắn gọn của anh đã thu phục được hai ông trùm.
Với Thẩm Hồng Đào và La Thế Kiệt, điện chủ của Thiên Vương Thần Điện phải là một ác ma giết người không chớp mắt, nhưng đợi khi đích thân gặp mặt, mới biết lại là một thanh niên trẻ đứng đắn, anh tuấn, hào sảng, bọn họ kính phục không thôi.
“Mọi người ngồi đi, ha ha ha ha…”
Kim Bưu là người ở giữa, lại là người giàu có nhất toàn thành, đương nhiên rất có chừng mực.
Lôi Tuấn ngắm nhìn xung quanh, phát hiện ngoại trừ năm người bọn họ, còn có rất nhiều mỹ nữ hàng đầu đứng ở đây, bữa cơm tối nay có lẽ là bữa ăn tiêu chuẩn cao nhất Thiên Hoa, quả nhiên có tiền thì là thượng đế.
“Anh Tuấn, tiến cử lần này, chủ yếu vẫn là vấn đề của Diệp Chấn, em trai của Diệp Nam Thiên”.
Kim Bưu đích thân rót rượu cho Lôi Tuấn, bình thản nói.
“Làm sao, anh ta muốn giở trò?”, Lôi Tuấn mỉm cười nói.
“Đúng thế, nhưng anh ta tính toán sai lầm rồi, chỉ cần hai gia tộc lớn không quan tấm đến anh ta, những tiểu thương khác cũng không cần để ý”, Kim Bưu tự tin nói.
“Anh Lôi, Thẩm Hồng Đào tôi xin thề, cả đời hiếu kính anh Lôi”.
“Anh Lôi, La Thế Kiệt tôi bảo đảm, tuyệt đối không hợp tác âm mưu với Diệp Chấn”.
“Tốt, rất tốt”.
Lôi Tuấn bưng ly rượu, cười hảo sảng nói: “Hai vị đều là người thông minh, nhưng lời không hay tôi cũng phải nói trước, là bạn của Lôi Tuấn tôi, cầu sao được vậy, nếu thành kẻ địch của tôi, bất kể là ai thân phận gì, cũng sẽ bốc hơi khỏi thế gian, không giữ một ai”.
Lôi Tuấn vừa dứt lời.
Mặt sẹo ở một bên bóp vỡ một chiếc bát sứ.
Ngón tay của hắn xoa vào lòng bàn tay, chiếc bát sứ liền vỡ thành vụn.
“Vù…”
Thẩm Hồng Đào và La Thế kiệt cùng kinh hãi, lập tức đứng lên khom lưng cúi đầu.
“Thẩm Hồng Đào hiểu, chắc chắn sẽ cố gắng hết sức”.
“La Thế Kiệt xin thề, chỉ trung thành với anh Lôi”.
“Mặt sẹo, làm cái gì vậy?”, Lôi Tuấn cố ý hỏi.
“Xin lỗi mọi người, mấy ngày nay chưa giết người, có hơi ngứa tay, xoa xoa một chút”.
Hai gia tộc lớn nghe một câu ngông cuồng của mặt sẹo mà ướt đẫm mồ hôi.
Mới hôm qua, Diệp Chấn đích thân tìm đến bọn họ, bàn bạc chuyện hợp tác âm mưu đối phó tập đoàn Kim Hoa, và cam kết, sau khi Kim Bưu sụp đổ, cả Thiên Hoa là của hai người bọn họ.
Nhưng hai ông trùm túc trí đa mưu này trực tiếp từ chối.
Tuy việc này phải gánh nguy hiểm rất lớn, nhưng bọn họ cho rằng đắc tội với Kim Bưu mới thực sự đáng sợ.
Lúc này, gặp Lôi Tuấn, hai vị gia tộc lớn đều cảm thấy vô cùng may mắn.
Nếu hai bọn họ đồng ý với Diệp Chấn, có lẽ bây giờ bọn họ đã chết rồi…
“Anh Tuấn, tôi cũng có lời muốn nói”.
Mặt sẹo ngồi bên cạnh Lôi Tuấn, đứng lên nói.
“Được, ngồi xuống nói”, Lôi Tuấn bình tĩnh nói.
“Vâng!”
Mặt sẹo lại ngồi xuống, rót cho Lôi Tuấn một ly rượu, nói: “Diệp Chấn triệu tập khoảng ba trăm thủ hạ, đều là cao thủ ba sao trở lên, mặc quần áo bình thường, đã tiến vào vùng xám của Thiên Hoa, xem ra là muốn cướp địa bàn”.
“Đến hay lắm”.
Lôi Tuấn uống cạn ly rượu trong tay, hỏi: “Thủ hạ của cậu có bao nhiêu cường giả?”
“Thưa anh Tuấn, năm trăm người hai sao, ba trăm người ba sao, một trăm người bốn sao, không tính đàn em”.
“Vậy thì đơn giản”.
Lôi Tuấn cười nói: “Bọn chúng đã mặc thường phục, vậy thì coi như không biết chúng là người của sở tác chiến, bọn chúng dám đến, thì cậu đánh, phải đánh thì đánh đến chết, đánh cho long trời lở đất”.
“Tiểu Đao hiểu rồi”.
Mặt sẹo nhận được mệnh lệnh, cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Tiểu Đao, cậu nhớ kỹ”.
Lôi Tuấn nhìn xung quanh, cười lạnh lùng nói: “Lôi Tuấn tôi nói muốn thành phố này, bất kỳ ai cũng không được xen vào, tôi mặc kệ Diệp Chấn anh ta là ai, cũng không quan tâm anh trai của anh ta là người thế nào, trong cuộc sống của tôi chỉ có hai quan niệm, người làm hại người thân của tôi... chết, người chặn đường tiền tài của tôi… chết”.
“Tiểu Đao tuân lệnh!”
Khuôn mặt của mặt sẹo đầy vẻ hưng phấn, lại rót rượu cho Lôi Tuấn.
“Các vị, cùng cạn một ly nào”, Lôi Tuấn cười đề nghị.
“Cảm ơn anh Tuấn”.
“Cảm ơn anh Lôi”.
Lúc này, những người đẹp đứng ở đây không ai không nhìn anh với ánh mắt sùng bái say đắm.
Người đàn ông có thể chấn động cả Thiên Hoa này, rốt cuộc là ai?
Anh ấy… thật đẹp trai!