“Cảm ơn ạ”.
Cô bé ít sâu vào mấy hơi, canh chỉnh dây đàn, chuẩn bị hát.
“Con ranh này, bộ tao cho phép mày kiếm tiền ở đây hả?”
Tóc Trắng đã ngà ngà say, đứng phắt dậy xông qua, túm tóc cô bé
Cô bé ghita trong nháy mắt bị kéo ngã xuống đất.
“Mày cút đi”.
Cao Cương chỉ phẩy tay hích nhẹ, Tóc Trắng lảo đảo ngã về phía sau, đập mông xuống đất.
“Má nó muốn chết à?”
Hai tên thanh niên khác lập tức kéo Tóc trắng đứng dậy, quát tháo với Cao Cương.
Cao Cương lạnh lùng nhìn cả bọn.
“Anh Tuấn à, anh thấy rồi đấy, chúng ta muốn tránh cũng không được”.
Hồ Mị Nhi nhún vai với Lôi Tuấn.
“Haiiizzzz…”
Lôi Tuấn thở dài.
“Mày muốn sao hả?”
Tên đầu trọc bóng loáng kia chỉ vào Cao Cương rống lên.
“Con mẹ nó ông nội mày hỏi mày muốn gì?”
Lúc này cái kẻ đang gào mồm lên là Tóc Trắng.
“Mình làm sao bây giờ?”
Cao Cương áy náy nhìn Hồ Mị Nhi.
“Ha ha ha ha…”
“Thôi đi!”
Tất nhiên Cao Cương sẽ không mắc lừa Hồ Mị Nhi.
Anh ta không hề quan tâm đến Tóc Trắng và những người khác đang ồn ào ầm ĩ, chỉ lặng lẽ bước đến đỡ cô bé bị ngã kia dậy.
“Cô bé, đứng qua chỗ tôi này”.
Lôi Tuấn mỉm cười, nói với cô bé đó.
Cô bé ghita biết mình đã gặp rắc rối, cũng biết những người trước mặt này đang giúp mình, trong lòng ngầm hiểu, bước đến đứng sau lưng Lôi Tuấn.
“Không sao chứ?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Không sao ạ, cảm ơn anh”, cô bé lễ phép trả lời.
“Tên khốn, mày muốn chết sao?”
Tóc Trắng bị coi thường thẹn quá hóa giận, dẫn hai tên đàn em xông lên.
Cao Cương bất lực đứng dậy.
Bốp!
Bốp bốp…
Cao Cương giáng ba cái tát vang dội, trực tiếp đánh bay ba người lăn ra đất.
Dường như anh ta tát Tóc Trắng mạnh nhất.
Hai chiếc răng rơi ra từ miệng của Tóc Trắng.
“Ôi đệt, mẹ nó, mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi”.
Tóc Trắng kêu thảm, sau đó đứng dậy.
Hắn ta không dám tiến lên trước, nhưng miệng vẫn đang mắng chửi.
Đồng thời lúc này, rất nhiều thực khách quen biết Tóc Trắng cũng gia nhập vào nhóm này, hùa theo chửi bới.
“Các người bị mù rồi à? Dám đánh cả anh Tóc Trắng?”
“Mấy người các người gây chuyện lớn rồi có biết không?”
“Nhanh đến xin lỗi đi…”
Đám người đó la lối om sòm nhưng không có ai dám tiến lên trước.
Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, nhân vật mà Tóc Trắng chọc phải đang ngồi trên bàn kia không hề tầm thường.
Một người đứng dậy, chỉ ba bạt tai đã đánh bay ba người?
Nhìn thái độ của bọn họ mà xem, trông thì có vẻ vô tội, nhưng lại không hề quan tâm…
“Giả vờ giả vịt, bọn mày cứ tiếp tục giả vờ đi”.
Tóc Trắng lại hét lên: “Ngầu lắm đúng không, đánh giỏi lắm phải không, có gan thì bọn mày đừng chạy, tao gọi đại ca tao đến, bọn mày dám không?”
“Ông chủ, mang rượu đến đây”.
Cao Cương vẫn không thèm để ý Tóc Trắng, giơ tay gọi ông chủ một tiếng rồi lại ngồi xuống.
“Anh Tuấn, lần này đến lượt tôi rồi đúng không?”
Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đứng dậy kính rượu.
“Anh là đại ca, mau ngồi xuống”.
Lôi Tuấn nhấc ly rượu lên cười nói: “Mấy năm nay ở Đông Vực anh có công lao lớn nhất, ly rượu này là tôi kính anh mới phải”.
“Không được”.
Lý Lăng Phong nói: “Cái mạng già này của tôi là nhờ anh cứu sống, đây là quy tắc, nhất định phải để tôi kính rượu”.
“Được rồi, nghe anh”.
Lôi Tuấn cười, lại uống thêm một ly với Lý Lăng Phong.
Đám người Tóc Trắng vừa gọi điện thoại xong vẫn không ngừng mắng chửi, chỉ là về mặt khí chất bọn chúng đã thua rồi.
Đa số thực khách đều không ăn uống ăn gì nữa.
Tất cả mọi người đều trông ngóng tứ phía, hy vọng đại ca của Tóc Trắng nhanh đến.
Dù sao, hóng chuyện đã là bản tính vốn có của con người.
Hóng chuyện cũng đâu gây nên chuyện gì lớn.
“Không biết nhóm người ngồi ở bàn đối diện có thể đối phó được đại ca của Tóc Trắng không nhỉ?”