“Chúng tôi đáng chết, chúng tôi không phải người”.
Ông hai Hứa tự tát vào mặt một tát.
Hứa Thiên và Hứa Vĩ bị đánh cực kỳ thê thảm, bất giác cũng giơ tay tự tát vào mặt mình theo ông hai Hứa.
Bốn người đều đang quỳ trên mặt đất, liều mạng xin tha.
“Dùng sức chút”, Lôi Tuấn lạnh nhạt nói.
Một loạt tiếng tát bôm bốp vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của bốn người.
Hứa Tiểu Hề sợ đến nỗi ngây người, bịt chặt miệng quỳ trên mặt đất, cô ta vậy mà lại bị đánh bay mất mấy cái răng!
“Đánh tiếp đi”, Lôi Tuấn lại nói.
Không ai dám dừng lại, tất cả đều liều mạng tát vào mặt mình.
Hứa Tiểu Hề cũng bắt đầu dập đầu lạy.
“Lôi Tuấn, chuyện này…”
Mặc dù Hứa Phương Hoa rất hận bọn họ, nhưng lại không đành lòng, dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều là người thân.
“Em đừng quan tâm, bọn họ không xứng làm người thân của em”.
Lôi Tuấn sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của bà xã mình.
Đôi khi nhân từ cũng là một con dao.
Hôm nay Lôi Tuấn chỉ bảo cảnh sát trưởng nói về Triệu Đại Thắng, một chữ cũng không nhắc đến người nhà họ Từ, cứ tưởng hai nhà này sẽ biết sai mà sửa, nhưng không ngờ có một số người thực sự hết thuốc chữa, chết cũng không đổi.
Lần đầu tiên Hứa Phương Hoa thấy Lôi Tuấn có thái độ như vậy nên lập tức im lặng không dám khuyên nữa.
“Âu Dương”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Đã rõ!”
Âu Dương Sát nhanh chóng tiến lên, bẻ tay răng rắc.
Tiếp theo đó, bốn người đàn ông nhà họ Hứa, người nào cũng mất một chiếc tai.
“Aaa…”
Một loạt tiếng kêu thảm vang lên, bọn họ đều giơ tay ôm lấy một bên tai.
Còn Âu Dương Sát đã trở về bên cạnh Lôi Tuấn.
Cửa phòng mở ra, hai người mặc áo đen kéo một bao tải đi vào.
Bọn họ vứt bao tải xuống đất cái rầm, miệng bao mở ra, lộ rõ Triệu Đại Thắng đã bị đánh thành đầu heo.
Triệu Đại Thắng có thể mua chuộc được lính canh nhưng lại không thể trốn thoát khỏi tay Thiên Vương Thần Điện.
Lúc này hắn ta đã nói không nên lời, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Sự xuất hiện của hắn ta khiến nhà họ Hứa hoàn toàn sụp đổ,
Bọn họ gào khóc càng thêm dữ dội, liều mạng xin tha.
Lôi Tuấn khẽ nheo mắt lại, lười biếng nhìn Triệu Đại Thắng.
“Vứt ra ngoài đi, vứt xa một chút”, Lôi Tuấn lạnh nhạt nói.
“Tuân lệnh!”
Hai người áo đen lập tức túm miệng bao tải lại, một người trong số đó vác lên vai, đi ra ngoài biệt thự, tiến thẳng ra sau núi…