“Được được được, mau lên xe!”
…
Xe máy chở hai người phóng như bay trên đường núi.
Khoảng 20 phút sau, đột nhiên Hứa Thiên thắng gấp.
“Ở đâu?”, Lôi Tuấn gấp gáp hỏi.
“Ở phía trước không xa có một quặng mỏ!”, Hứa Thiên duỗi tay chỉ.
Đêm nay trăng rất sáng, vì thế không cần đèn pin vẫn có thể thấy rõ.
Lôi Tuấn bước đi như bay.
Trong vòng một phút anh đã tiến đến gần quặng mỏ.
Đây là một khu mỏ tư nhân bỏ hoang, hướng dốc xuống.
Bên trong không có tiếng động, nhưng lại thoáng thấy ánh sáng.
Vợ con bị bắt, đương nhiên Lôi Tuấn rất nóng ruột, nên tạm thời mất đi khả năng phân biệt thật giả.
Anh không chút do dự xông vào hầm mỏ.
“Bà xã đừng hoảng, Tiểu Niệm đừng sợ, đến rồi, đến rồi…”
Lúc này, Lôi Tuấn chỉ nghĩ phải nhanh chóng cứu được vợ con.
Tuy là chiến thần, nhưng khi vợ con bị bắt cóc, anh cũng hoảng hốt hệt như một tên nhóc.
Anh sợ, rất sợ mất đi.
Và càng sợ nếu mình do dự sẽ khiến người thân bị tổn thương.
Anh khom người, liều mạng chạy về phía nguồn sáng.
Nhưng Lôi Tuấn không ngờ đây chính là một cái bẫy được sắp đặt sẵn cho anh.
Cuối hầm mỏ là một không gian ẩm ướt, đỉnh đầu có nước đang rỉ xuống.
Nguồn sáng mà anh thấy được phát ra từ một cái đèn dùng trong hầm mỏ, ở đây… vốn không có ai cả.
Đột nhiên một tiếng nổ rung trời vang lên.
Cả khu mỏ bắt đầu rung rinh, vô số đất đá rơi xuống.
“Hỏng rồi!”
Lôi Tuấn biết mình bị mắc lừa, nhưng lúc này đã trễ.
Dù anh lui lại cực nhanh thì cũng không nhanh bằng tốc độ sụp xuống của hầm mỏ.
Lại thêm vài tiếng nổ vang lên.
Khu vực xung quanh khu mỏ bắt đầu sụp xuống, vùng này đã sớm bị đào rỗng, vì thế tạo thành phản ứng dây chuyền, hệt như địa chấn, núi đá nhấp nhô lên xuống.
Một khối đá cực lớn rơi thẳng xuống.
Lôi Tuấn không cách nào tránh khỏi.
Lưng anh hệt như bị núi đè.
“Híz-khà-zzz á…”
Lôi Tuấn thét to một tiếng, đã không còn khả năng xoay chuyển.
Ý niệm cuối cùng của anh chính là: “May mà… hai người không sao…”
…
Chấn động cực lớn khiến toàn bộ thôn Sơn Hà rơi vào hỗn loạn.
Nhưng khi biết là khu vực phía sau núi sụp lún, mọi người lại cảm thấy rất may mắn.