Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống của gia đình Lôi Tuấn đã được sắp xếp ổn thỏa.


Tiểu Niệm bắt đầu đi học mẫu giáo.


Hứa Nhã Y thì ở lại trong ký túc xá của trường, chỉ cuối tuần mới về nhà.


Hứa Phương Hoa, người muốn trở nên mạnh mẽ, cuối cùng đã tìm được việc làm sau nhiều ngày làm việc chăm chỉ, cô đã trở thành một nữ nhân viên bán căn hộ, lý do được nhận là bởi vì cô có một sắc đẹp hơn người.


Đối với chuyện này, Lôi Tuấn không hề can ngăn.


Bà xã muốn đi làm, đó cũng là một chuyện tốt.


Đợi cô quen với thành phố này, hiểu rõ một số quan hệ xã giao, sau này sẽ tìm cơ hội bổ nhiệm chức vụ ở tập đoàn.


Huống hồ, Tượng Thụ Loan - nơi Hứa Phương Hoa làm việc lại rất gần nhà.


Đây không phải là sản nghiệp của tập đoàn Kim Hoa, mà là sản nghiệp của Thẩm Hồng Đào hợp tác với một trong hai gia tộc lớn.


Thẩm Hồng Đào nương nhờ Kim Bưu.



Cho dù Hứa Phương Hoa gặp chuyện phiền phức, thì chỉ với một cuộc điện thoại cũng có thể giải quyết.


Mười ki lô mét bên ngoài thành Thiên Hoa, một trang viên nhỏ được bao quanh bởi núi và sông.


Đây là nơi tu luyện do Kim Bưu chuẩn bị cho Lôi Tuấn.


Vô cùng yên tĩnh, phong cảnh rất đẹp, không bị làm phiền.


Lúc này, Lôi Tuấn đang luyện Thiên Cương Toàn Phong Quyền trong khoảng đất trống ở bên cạnh hồ...


Mỗi khi tung ra một cú đấm, đều vang lên âm thanh vùn vụt, xé tan không khí.


Nếu có ai đó ở đó, sẽ mơ hồ nhìn thấy một luồng khí đang quấn quanh cơ thể của Lôi Tuấn, giống như một con rồng khổng lồ, điên cuồng nhảy múa theo sự di chuyển của chủ nhân, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh...


Những chiếc lá trên cây rụng xuống.


Những chiếc lá dưới đất bay lên.


Cuốn theo vô số giọt nước, quét sạch tất cả, bay thẳng lên trời...


Võ hồn tám sao, tuyệt thế vô song.


Sau khi đánh xong bài quyền này, cấp bậc của anh lại tăng lên một chút.


Nhưng nếu thăng cấp lên chín sao thì còn khó hơn lên trời!


Nhưng một khi lên được cấp chín sao, thì có thể ngang với thần linh...








Tượng Thụ Loan, văn phòng kinh doanh bất động sản!


Đây là khu bất động sản tương đối cao cấp, giá trung bình một mét vuông đã là ba mươi ngàn tệ!


Sự xuất hiện của Hứa Phương Hoa đã thay đổi không khí của toàn bộ văn phòng kinh doanh.


Với sắc đẹp chấn động lòng người của mình, cô lập tức chiếm được cảm tình của hầu hết các đồng nghiệp nam, bao gồm cả trưởng phòng kinh doanh Trương Hải Dương, nhưng bên cạnh đó, cô cũng trở thành kẻ thù không đội trời chung của tất cả phụ nữ ở đây.


Hứa Phương Hoa vô cùng thông minh, lại rất chịu khó.


Trong vòng hai ngày, cơ bản là đã quen thuộc với công việc kinh doanh và có thể một mình đón tiếp khách hàng.


Nhưng công việc của cô không được suôn sẻ cho lắm.


Bởi vì dù là đồng nghiệp với nhau nhưng cũng có sự cạnh tranh cực kỳ gay gắt, cô muốn giành khách hàng với bọn họ, quả thực là vô cùng khó khăn!


"Xin chào quý khách, quý khách đến xem nhà ạ?"


Hứa Phương Hoa tươi cười chào đón khách, lịch sự cúi đầu nói.


"Đúng vậy, xin hỏi cô họ gì vậy?"


Một người đàn ông trung niên cao lớn thích thú hỏi.


"Ây da, giám đốc Ngưu, anh lại đến xem xem nhà đấy ạ”.


Đồng nghiệp Lý Tú Châu chạy tới túm lấy tay của ông chủ Ngưu, đầu tiên là uốn người một cái, khiến chiếc váy ngắn cũn co lên trên, sau đó bày ra vẻ mặt tức giận nũng nịu.


“Giám đốc Ngưu, sao lại không báo trước mà đến đột ngột vậy ạ?”, Lý Tú Châu uốn éo nói.


"À, haha...”


Ông chủ Ngưu phớt lờ Lý Tú Châu, lại tiếp tục hỏi Hứa Phương Hoa: "Cô gái, cô là nhân viên mới à?"


"Ây da, giám đốc Ngưu, quan tâm cô ta làm gì, cô ta không hiểu gì cả”.


Lý Tú Châu vân vê tay của ông chủ Ngưu, nở một nụ cười kỳ quái nói: "Phòng mẫu vừa mới sửa sang, chăn ga gối đệm cũng vừa mới thay xong, tôi đưa giám đốc Ngưu đi cảm nhận một chút”.


"Chuyện này...được được được!"


Ông chủ Ngưu ngầm hiểu trong lòng, cuối cùng cũng bị kéo đi.


Chỉ còn lại một mình Hứa Phương Hoa đứng đó cười khổ.


Đây là lần thứ tám cô bị cướp mất khách hàng, mặc dù trong khoảng thời gian này cô đều tiếp đón khách, thậm chí có rất nhiều khách hàng không hẹn trước, nhưng người tên Lý Tú Châu kia, là nhân viên bán căn hộ nhưng lại giống như một người nổi tiếng, quen biết rất nhiều ông chủ, luôn có thể biến khách hàng của người khác thành khách hàng của mình.


Hứa Phương Hoa hiểu rõ việc bán căn hộ không hề đơn giản.


Mỗi căn ít nhất cũng phải vài triệu tệ, lại có hoa hồng cao nên nhiều đồng nghiệp nữ đã dùng rất nhiều chiêu trò.


Trong đó bao gồm nhiều cách thức bí mật.


Chẳng hạn như đi ăn, uống rượu...


Mà cách thức khách hàng ưa chuộng nhất thời gian gần đây chính là trải nghiệm phòng mẫu!


Nhưng đối với Hứa Phương Hoa mà nói, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện vô sỉ như vậy.


Nhưng, khách hàng cứ liên tục bị cướp đi, khó tránh khỏi tâm trạng bức bách.


"Tôi nói này, nhân viên mới, không phải tôi nói chứ người xinh đẹp như cô chỉ cần động não một chút thì Lý Tú Châu không giành lại cô đâu”.


Người nói là Tiết Mỹ Linh, kẻ thù không đội trời chung với Lý Tú Châu.


“Cảm ơn cô Tiết, tôi không hiểu ý của cô”, Hứa Phương Hoa bất giác hỏi.


"Chỉ cần không hẹn trước, người nào tiếp đón thì sẽ là khách hàng của người đó. Cô đến gần kéo tay khách hàng, chào hỏi nhiệt tình, gây dựng quan hệ thân thiết thì mới có thể kinh doanh được!", Tiết Mỹ Linh vuốt tóc theo thói quen.


“Chuyện này…không được, tôi là người đã có gia đình”, Hứa Phương Hoa lắc đầu.


"Có gia đình thì sao, Lý Tú Châu cũng đã có gia đình rồi đấy thôi, đây không phải đều là vì tiền sao!"


"Thật sự không được, cảm ơn cô”.


“Không biết gì cả, đáng đời cô bị cướp khách”, Tiết Mỹ Linh tức giận định bỏ đi.


"Ôi, anh Mã, cơn gió nào đưa anh đến đây vậy!"


Tiết Mỹ Linh miệng thì nói vậy, nhưng cô ta cũng giành khách hàng của Hứa Phương Hoa hệt như Lý Tú Châu.


À không, người họ Mã vừa mới bước vào thì đã bị Tiết Mỹ Linh lôi đi trước khi nhìn rõ Hứa Phương Hoa.


"Phương Hoa, đừng nản chí”.


Trưởng phòng Trương Hải Dương bước tới, mỉm cười an ủi.


Trương Hải Dương ngoài ba mươi tuổi, đã có vợ con, có thể nói là một cao thủ kinh doanh, nhưng lại là một kẻ mặt người dạ thú.


Kể từ khi Hứa Phương Hoa xuất hiện, Trương Hải Dương như người mất hồn vậy.


Lúc ngủ, hắn ta sẽ liên tục gọi tên Hứa Phương Hoa, có thể miêu tả là ngày nhớ đêm mong.


“Cảm ơn trưởng phòng, tôi không sao”, Hứa Phương Hoa lịch sự đáp.


“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, công ty có đánh giá thành tích đấy”, Trương Hải Dương nói đầy ẩn ý.


“Vậy tôi phải thế nào?”, Hứa Phương Hoa hơi căng thẳng.


"Không sao, đợi tôi gặp được khách hàng tốt, tôi sẽ nhường cho cô hai căn, đảm bảo cô sẽ vượt qua kỳ đánh giá”.


"Cảm ơn quản lý”.


"Không có gì”.


Trương Hải Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Mà này, chồng cô…làm gì vậy?"


"Hả? Anh ấy…giúp đỡ trong công ty của một người bạn”.


Hứa Phương Hoa nói không sai, quả thực Lôi Tuấn đã nói giúp Kim Bưu làm việc.


“Ra vậy, cũng không tệ, tôi không thấy chồng cô đến đón cô?”, Trương Hải Dương lòng vòng hỏi.


“Anh ấy…đi đón con”, Hứa Phương Hoa cười.


"À, người đàn ông của gia đình, hahahaha...”


“Trưởng phòng, tôi đi làm việc đây ạ”, Hứa Phương Hoa quyết định rời đi.


"Đúng rồi, ngày mai đổi ca nghỉ ngơi. Tối nay phòng kinh doanh chúng ta sẽ họp lại liên hoan với nhau”, Trương Hải Dương nói thêm.


"Liên hoan? Nhưng…tôi phải trông con!", Hứa Phương Hoa nói.


"Phương Hoa!"


Trương Hải Dương bước tới, nói: "Cô phải hiểu rằng tiệc liên hoan cũng là một phần của công việc. Để chồng cô trông con là được rồi. Cũng báo trước với anh ta, có thể là cô sẽ về trễ”.


“Tiệc liên hoan sẽ kéo dài rất muộn sao?”, Hứa Phương Hoa hỏi.


"Mọi người chơi vui vẻ với nhau, có thể là đến sáng, nhưng cô nhất định phải đi”.


Trương Hải Dương nói xong, giả vờ tốt bụng gật đầu, xoay người bước đi.


Hứa Phương Hoa rơi vào tình thế khó xử.


Theo lý mà nói thì cô nên đi liên hoan, nhưng cô lại rất bảo thủ, không thích xã giao.


Nhưng cô đã nghĩ lại, cô có thể nhân cơ hội này để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các đồng nghiệp của mình.


Nếu như đã làm công việc này, thì phải cố gắng làm thật tốt!


"Anh Tuấn, tôi nay công ty em...có liên hoan!"


Sau khi điện thoại được kết nối, Hứa Phương Hoa yếu ớt nói.


"Liên hoan? Vậy thì em đi đi, nếu hôm nay Nhã Y về nhà thì nó có thể chơi với Tiểu Niệm”.


Lôi Tuấn ở đầu dây bên kia đang chuẩn bị đi đón con.


“Trưởng phòng nói, có thể sẽ rất muộn”, giọng Hứa Phương Hoa trở nên yếu ớt hơn.


“Không sao, kết thúc thì gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em”, Lôi Tuấn an ủi nói.


"Vâng ạ, cảm ơn ông xã”.


Hứa Phương Hoa cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK