Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phố Bách Hoa.


Đây là phố giải trí lớn nhất của Thiên Hoa.


Sau khi đường Bách Hoa được xây dựng lại, mọi trật tự đã được khôi phục.


Hiện giờ, nơi đây đã trở thành phố không ngủ.


Hầu hết các cơ sở kinh doanh ở đây đều liên kết với tập đoàn Kim Hoa, cho dù không phải kinh doanh toàn bộ tài sản thì họ vẫn nắm giữ một số cổ phần, trật tự con phố này lại do đệ nhất chiến binh của tập đoàn Kim Hoa - Đao ca phụ trách.


Gần về sáng sớm, đường phố bỗng sôi động hẳn lên.


Từng nhóm đàn ông từng nhóm ba, năm người lần lượt bước vào nhiều quán xá.


Cảnh tượng này trông thì rất bình thường, nhưng không hề qua được mắt một người.


Mặt sẹo đang phì phèo điếu thuốc nhìn đường phố với nụ cười nhạt.



Những người trong tốp người kia giả vờ rất bình thường, nhưng hiện tại mặt sẹo vừa đạt cấp cao thủ bốn sao, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được những người đó là quân nhân, không phải binh lính bình thường, tất cả đều là quân tinh nhuệ.


“Trông tình hình này, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà ra tay rồi”, hắn lạnh lùng nói.


“Đại ca, làm thế nào đây, đánh hay không?”


Trợ thủ của mặt sẹo, đồng thời là cao thủ bốn sao - Triệu Đại Bằng hỏi.


“Chắc chắn phải đánh!”


Hắn lạnh lùng đáp: “Trông dáng vẻ bọn chúng, có lẽ muốn phân bổ hết địa bàn của chúng ta, sau đó đồng thời ra tay, khiến chúng ta đại loạn, lo không nổi hai đầu!”


“Vậy phải làm sao ạ?”, Triệu Đại Bằng gấp gáp hỏi.


“Bọn chúng có khoảng bao nhiêu người?”


“Không dưới 300!”


“Hay lắm”.


Mặt sẹo nhếch mép: “Đi thông báo, tập trung 1000 người, phân bố đều ra, thực lực yếu hơn thì chúng ta lấy 3 đánh 1, hôm nay tôi muốn dọn sạch sẽ”.


“Đại ca, vậy con phố này đêm nay sẽ loạn lắm đây!”, Triệu Đại Bằng lo lắng nói.


“Đúng thế, cứ kệ họ”.


Hắn ta tiếp tục dặn: “Những chuyện khác cậu không cần lo, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi là được, con cá lọt lưới tôi muốn mấy trăm con cá này của Diệp Chấn, một đi không trở lại”.


“Rõ, đại ca yên tâm, tôi đi làm luôn đây”.





Triệu Đại Bằng lập tức rời đi.


Mặt sẹo châm thuốc, khẽ cười nhạt, vết sẹo dài trên mặt hồng hơn một chút.


...


Đảo Hồ Tâm.


Đã tối muộn nhưng Kim Bưu vẫn đang làm việc.


Chợt nghe thấy chuông điện thoại.


“Trưởng phòng Dương, sao rồi?”


Trưởng phòng an ninh thành phố Thiên Hoa, Dương Tiêu lập tức trả lời: "Anh Kim, tôi đã đặt mọi người xuống theo sự sắp xếp của anh. Lần này tôi hoàn toàn đắc tội với Diệp Nam Thiên rồi, nếu xảy ra chuyện gì, anh phải che chở tôi đấy!”


Kim Bưu cười nói: "Trời ạ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là một gia đình. Từ khi anh vào Thiên Hoa, an ninh công cộng đã cải thiện rất nhiều. Lần này, em trai của Diệp Nam Thiên làm chuyện xấu, việc anh làm là hoàn toàn thỏa đáng, yên tâm, có tôi ở đây, không ai động được vào anh”.


“Anh Kim, có câu này của anh thì tôi yên tâm rồi”, Dương Tiêu thả lỏng.


“Nếu anh làm tốt, tương lai sẽ rộng mở lắm!”


“Cảm ơn anh Kim, tôi sẽ phái người bây giờ…”


Dương Tiêu cúp máy, gọi cho một số khác.


“Tôi là Dương Tiêu, bảo với mọi người, mở to mắt vào, thấy tín hiệu lập tức hành động, không được để lọt ai, việc mà thành, đảm bảo sẽ có thưởng, hiểu chưa? Tôi nhắc lại lần nữa…”


...


Đồng thời lúc này.


Kim Bưu cũng gọi điện cho mặt sẹo.


Sau khi xong việc, hắn rời khỏi phòng làm việc, ra sofa ngồi.


Một cô gái xinh đẹp đang ngồi sẵn ở đó chờ hắn.


“Sao, xảy ra chuyện gì ư?”, cô gái căng thẳng hỏi.


“Yên tâm, không có đâu, cứ cho là có, cũng sẽ không hại đến người đó”, Kim Bưu tự tin nói.


“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”


Người đẹp thở dài nói: "Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng người đó hóa ra là Chiến thần Hoa Hạ, một vị vua với hàng trăm vạn binh lính. Thật là kinh khủng, nó giống như một giấc mơ vậy".


“Mơ cũng được, thật cũng được, cô định làm thế nào?”


“Người đó làm nhiều chuyện vì nhà họ Tần như vậy, tôi sớm đã không đòi hỏi gì nữa, tôi chỉ muốn cố sức làm chút chuyện cho anh ấy, coi như là báo đáp!”


“Cô đúng là một cô gái tốt!”, Kim Bưu cảm thán.


“Số tôi tốt, gặp được người tốt như vậy, nhưng giờ biết quý đã muộn”, cô gái hối hận nói.


“Mọi chuyện đều có thể xảy ra”.


Kim Bưu cười nói: "Hiện tại tôi đã để cô phụ trách một nửa nhà cửa của Thiên Vương Thần Điện. Nếu cô có thể làm tốt công việc này, thật sự là một sự trợ giúp đắc lực".


“Anh Kim, sao anh lại để tôi làm việc này?”, cô gái thắc mắc.


“Mặc dù anh Tuấn tin tưởng tôi, nhưng số tài sản lớn như vậy mà để mình tôi quản lý, tôi có chút không yên tâm, giờ thì khác, cô với anh ấy mới là người của nhau”.


“Cảm ơn anh”.


“Người nhà cả, đừng khách sáo!”


...


“Ông chủ chỗ này đâu, gọi ông chủ các người ra đây?”


Trong một hộp đêm sang trọng, hơn chục người đàn ông lực lưỡng la hét với người phục vụ.


“Thưa anh, tôi là quản lý ở đây, có việc gì thế ạ?”


Một người đẹp kiêu hãnh bước vào phòng bao, cô ta là Lisa, cô ta từng là người tình của Tưởng Hồng Phi, giờ đã đầu quân cho tập đoàn Kim Hoa và trở thành người kinh doanh phụ trách toàn bộ phố Bách Hoa.


“Đây là rượu chó gì, uống như giả vậy”


“Mấy con hàng chỗ các người, xấu hơn cả yêu tinh”.


“Mẹ kiếp, tao thấy chúng mày không muốn làm ăn rồi đúng không?”


Tiếng quát tháo ầm ĩ.


Nhưng Lisa vẫn giữ nguyên nụ cười.


"Thưa các anh, mọi thứ ở chỗ của chúng tôi đều là hàng đầu. Mọi người có thể rời khỏi nếu không hài lòng, nhưng ở đây gào thét la ó thì không tốt lắm đâu, dù sao...đây cũng là tài sản tập đoàn Kim Hạ!”


Cô ta cố tình nói ra vậy.


“Tập đoàn Kim Hạ thì làm sao? Ông đây sợ cóc gì”.


“Câm mồm!”


Một tên trông có vẻ như đại ca đạp tên kia và quát lớn.


“Các vị, tôi có thể lập tức đổi đồ, đảm bảo các vị sẽ hài lòng”.


Nói xong cô ta liền quay người rời đi.


Bên ngoài, một loạt những tên cao to hung tợn đang chờ sẵn.


“Dọn dẹp!”, Lisa lạnh lùng nói.


“Rõ!”, một tên cười đáp.


Đồng thời lúc này.


Hơn một nửa số mặt bằng kinh doanh của cả phố gần như xảy ra tình trạng náo loạn cùng một lúc.


Tuy nhiên, trong mỗi quán cũng đều có một người phụ trách như Lisa xử lý, họ đều đang dọn dẹp, ngày càng nhiều người đàn ông cao to xông vào quán.


Nhìn lại toàn cảnh con phố, những vị khách bước ra khỏi quán đã được di tản một cách trật tự.


Người ra cứ ra, người vào cứ vào...


Không hề náo loạn, con phố này càng yên tĩnh.


Tiếp theo, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, các cửa chớp được hạ xuống.


Nhưng qua cửa sổ, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh đánh nhau, cũng như những tiếng la hét gắt gỏng.


“Không hay rồi, có chuyện”.


Trên một tòa nhà cao cuối phố, Diệp Chấn nhìn vào kính viễn vọng và thốt lên.


“Sao vậy ạ?”, một người phụ tá hỏi.


“Con mẹ nó, hình như trúng kế rồi, cả con phố này đều đang bị dọn sạch”.


“Lập tức cho người viện trợ”.


“Phải nhanh lên”.


Giao việc xong, Diệp Chấn tiếp tục quan sát.


Nhưng chỉ một phút sau, người kia lại quay lại.


“Báo cáo, hai đoạn đường Bách Hoa bị phong tỏa, quân tiếp viện của ta không vào được”, người phụ tá hét lớn.


“Sao cơ? Ai phong tỏa?”, Diệp Chấn quát.


“Là…người của cảnh sát!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK