Đến khi nhìn về phía người nhà họ Tần, ai nấy đều trố mắt ra.
Với biểu hiện ngày hôm nay của Lôi Tuấn, không một ai nghi ngờ gì anh.
Gia chủ Trương Quế Trân sinh lòng ảo não, tự vả vào mặt mình liên tục...
"Mẹ, đừng mà!", cô cả Tần Mỹ Kiều lên tiếng khuyên can.
"Đúng thế mẹ, em rể không định làm gì chúng ta đâu", Tôn Hạo nói theo bản năng.
Tần Mỹ Ngọc thì vô cùng hoảng hốt.
Cô ta không biết phải làm sao, cũng tự tát cho mình mấy cái.
"Đủ rồi!"
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: "Hối hận và sửa sai không phải chỉ một chốc một lát mà có thẻ làm được, các người không cần thiết phải làm cho tôi xem. Nhà họ Tần là của các người, sau này làm người cho tử tế là được".
"Con rể tốt, mẹ nghe lời con", Trương Quế Trân rơi nước mắt.
"Em rể, em muốn tuyên bố điều gì? Em định vứt bỏ nhà họ Tần sao?", cô cả Tần Mỹ Kiều hỏi.
"Em rể, bọn anh sẽ sửa sai mà, em tuyệt đối đừng quyết định lỗ mãng", Tôn Hạo cuống quýt nói.
"Lôi Tuấn, anh nói hẹn ước ba năm gì cơ?"
Thương Lam không quan tâm tới những chuyện khác, mà chỉ để ý tới câu nói này.
"Đừng vội, chuyện tôi muốn tuyên bố cũng phải nghe ý kiến của các người".
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, nói rõ ràng: "Tối nay, nhờ sự trợ giúp của ông chủ Kim, toàn bộ thành Hương Giang đều biết nhà họ Tần rồi, cũng không ai dám xem thường nhà họ Tần nữa. Với khả năng tài chính hiện tại của nhà họ Tần, chắc chắn sẽ có vô số mối làm ăn chủ động tìm tới".
Lôi Tuấn nói với Trương Quế Trân: "Tối nay tổng cộng nhận được bao nhiêu tiền?"
"Chuyện này..."
Trương Quế Trân lập tức hỏi: "Mỹ Kiều, con quản lý chi tiêu, đã tính chưa?"
"Mẹ, em rể".
Tần Mỹ Kiều vội nói: "Vẫn chưa tính kỹ càng, nếu cộng cả quà của ông chủ Kim nữa thì cũng phải tầm tám mươi, một trăm triệu".
"Đủ chưa?", Lôi Tuấn cười nhạt.
"Cái gì?"
Người nhà họ Tần đồng thanh hỏi.
"Tôi nói, số tiền ấy đã đủ để nhà họ Tần tồn tại và hưng thịnh chưa?", Lôi Tuấn cười nói.
"Con rể, ý con là, số tiền này... sẽ thuộc về nhà họ Tần?", Trương Quế Trân kích động đứng bật dậy.
"Đây chính là điều mà tôi muốn tuyên bố".
Xem ảnh 1