Cánh cửa ngầm trong phòng khách được mở ra, một người đàn ông và một người phụ nữ quỳ bên trong.
Đó chính là tâm phúc của Tưởng Hồng Phi, Từ Huy và Lisa.
Lúc này, trên người hai người này đầy máu, bị đánh đến không thành hình người.
“Ông chủ, xin tha mạng!”, Từ Huy khổ sở cầu xin.
“Ông chủ, không phải lỗi của tôi, những tên đó đánh rất giỏi”, Lisa sợ đến toàn thân run run.
“Phế vật, đáng chết”.
Tưởng Hồng Phi lạnh lùng nói: “Trong một đêm, hai người khiến cho tập đoàn Đằng Phi tổn thất nghiêm trọng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc đối phương là ai? Nói đi, hai người muốn chết thế nào?”
“Ông chủ, ông không thể giết tôi, tôi đã đi theo ông nhiều năm”, Từ Huy cầu xin nói.
“Em chịu làm tất cả mọi việc vì ông chủ, ông không thể giết em”, Lisa khóc lóc kêu càng to.
“Đủ rồi, đồ vô dụng”.
Tưởng Hồng Phi lớn tiếng quát: “Tôi mặc kệ hai người dùng cách gì, buộc phải lấy lại chỗ tổn thất đó cho tôi, nếu không, các người chỉ có thể bị ném vào trong hồ cho cá ăn, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi…”
“Ông chủ yên tâm, cảm ơn ông chủ”.
Hai người đi theo Tưởng Hồng Phi nhiều năm này lập tức hoảng loạn dập đầu cảm ơn.
Bọn họ nhanh chóng bị người khác tóm ra ngoài.
Cuối cùng bị ném lên một con thuyền…
…
“Cảnh sát trưởng Dương, tôi cần một lời giải thích”.
Từ Huy và Lisa vừa rời khỏi, Tưởng Hồng Phi liền gọi điện cho Dương Tiêu, cảnh sát trưởng thành phố Thiên Hoa.
“Ông chủ Tưởng, giải thích chuyện gì?”, Dương Tiêu bình tĩnh nói vào điện thoại.
“Chơi tôi phải không? Những kẻ đó đập phá một con phố của tôi, tại sao anh lại thả ra?”
“Ông chủ Tưởng, tôi phải làm theo luật pháp, không đủ chứng cứ!”
“Nói bừa, tất cả mặt tiền cửa quán của tôi đều bị đập phá, thủ hạ của tôi thương vong nghiêm trọng, mà còn không phải là chứng cứ?”
“Nhưng… không ai ra mặt làm chứng?”
“Cảnh sát các anh làm cái gì vậy?”, cuối cùng Tưởng Hồng Phi nổi giận.
“Ông chủ Tưởng…”
Dương Tiêu cười lạnh lùng nói: “Anh là người giàu nhất Thiên Hoa là không sai, nhưng anh phát triển giàu có thế nào, anh tự biết rõ trong lòng, tôi mong anh nói chuyện với tôi khách sáo một chút, tôi không phải là chó săn của anh”.
“Khốn khiếp”.
Tưởng Hồng Phi nói lớn: “Anh được bao nhiêu lợi lộc từ chỗ tôi, anh không rõ sao?”
“Không được nói lung tung, sẽ phải chịu trách nhiệm đấy”.
“Hỗn xược, cảnh sát trưởng như anh, không muốn làm nữa hả?”
“Tưởng Hồng Phi…”
Dương Tiêu nâng cao tông giọng nói: “To gan, tôi là cảnh sát, anh là dân, anh dám uy hiếp tôi? Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh nghiêm túc cho tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt không nhận người”.
Dương Tiêu nói xong liền tắt điện thoại.
“Khốn khiếp, khốn khiếp…”
Tưởng Hồng Phi ném vỡ điện thoại, điên cuồng đập phá chửi mắng.
“Tiền tiền tiền, chỉ biết có tiền, lúc quan trọng đều là phế vật”.
“Là ai? Rốt cuộc là ai đang trị tao?”
“Nghĩ rằng Tưởng Hồng Phi tao dễ ức hiếp lắm sao? Bất kể là ai đều phải chết”.
Tưởng Hồng Phi phát điên, nổi giận đùng đúng, mọi thứ trong phòng khách đều đang bị đập phá.
Bên ngoài cửa, quản gia và những người giúp việc đều cúi đầu đợi, căng thẳng toàn thân run run.
“Người đâu”, Tưởng Hồng Phi kêu lớn.
“Ông chủ”, quản gia vội vàng quỳ bò vào.
“Đi, tìm lão quỷ về cho ta, nói với hắn, đưa theo thêm người”.
Trên khuôn mặt của Tưởng Phi Hồng đầy vẻ âm hiểm, gã ta là cường giả sáu sao, ánh mắt có thể giết người.
“Tôi đi ngay”.
Quản gia không dám ngẩng đầu, hoảng loạn lui ra ngoài.
…
Trong một đêm, cả thành phố Thiên Hoa long trời lở đất.
Đầu tiên xuất hiện một Đao Ca, đập phá cả con phố giải trí thành đống đổ nát, quan trọng là, Đao Ca vẫn bình an vô sự.
Sau đó, các tờ báo lớn đưa tin, tất cả sản nghiệp của tập đoàn Đằng Phi rơi vào khủng hoảng.
Như vậy càng hỗn loạn hơn.
Tập đoàn Đằng Phi nắm giữ và hoành hành cả mạch máu nền kinh tế, có thể nói là mặt tiền của thành phố Thiên Hoa, một khi xuất hiện khủng khoảng, sẽ liên quan đến rất nhiều người.
Vì vậy, tất cả cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi đều đang trượt dốc.
Thị trường bất động sản ảnh hưởng rất lớn.
Các doanh nghiệp lớn ào ào kết toán.
Dường như trước cửa tất cả sản nghiệp của tập đoàn Đằng Phi đều có từng đám người đến đòi tiền.
Các ngân hàng lớn đều dừng hợp tác với tập đoàn Đằng Phi.
Chẳng trách Tưởng Hồng Phi phát điên.
Như vậy, tổn thất của gã ta rất lớn, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh sau này.
Hôm nay một câu lạc bộ tư nhân dừng kinh doanh.
Trong phòng bao bí mật, Thẩm Hồng Đào và La Thế Kiệt ngối đối diện nhau.
Ngoại trừ Tưởng Phi Hồng không ai là không biết ra, hai người này là gia chủ của gia tộc lớn nhất thành phố Thiên Hoa.
Bây giờ, hai người đầy vẻ sầu não.
“Lão La, nhìn thấy chưa, Tưởng Hồng Phi vốn là kẻ không ra gì”, Thẩm Hồng Đào lên tiếng nói trước.
“Đương nhiên tôi biết, nhưng chúng ta có thể làm thế nào?”, La Thế Kiệt bất lực.
“Tập đoàn Đằng Phi tổn thất nghiêm trọng, chúng ta còn phải chịu thiệt theo sao?”
“Nếu không có thể thế nào, rút ra cũng không an toàn”.
“Đúng là gặp quỷ rồi, nhiều năm nay Thiên Hoa vẫn rất ổn định, sao lại có thêm nhân vật tàn ác?”
“Lai lịch không nhỏ đâu!”
“Tưởng Hồng Phi, thực sự có thể bị đánh bại sao?”
“Có lẽ không thể, ông ta tài lực lớn, bên cạnh cao thủ nhiều như mây, tổn thất hiện tại chỉ là làm ăn bề ngoài thôi, mấy vụ buôn bán lớn vẫn còn, huống hồ… nếu Tưởng Hồng Phi thực sự không trụ được, nhất định sẽ xin sở tác chiến giúp đỡ”.
“Mong là vậy!”
Hai vị đại gia, ông một câu tôi một câu, bất lực chỉ có thể chấp nhận số phận.
Bọn họ hy vọng Tưởng Hồng Phi sụp đổ, lại lo sợ gã ta sụp đổ.
Dù sao rất nhiều việc làm ăn, ba bên đều ràng buộc với nhau.
Nhưng đi theo Tưởng Hồng Phi luôn phải nơm nớp lo sợ, nếu tên này lật mặt, thì chính là ma quỷ.
Cửa của phòng bao bỗng nhiên bị đẩy mở ra.
Một người mập mạp một người cường tráng, hai người đàn ông vừa cười vừa đi vào.
“Hai người là ai? Ra ngoài”, Thẩm Hồng Đào nói theo bản năng.
“Vệ sĩ đâu rồi, tại sao lại có người đi vào?”, vẻ mặt La Thế Kiệt khó hiểu.
“Hai vị bình tĩnh đừng nóng”.
Kim Bưu không hề khách sáo ngồi xuống, lấy hai ly rượu, rót cho mình một ly, rồi rót một ly cho Cao Cương ngồi xuống theo mình.
“Kính hai vị một ly”, Kim Bưu cười nói.
“Ra ngoài, ra ngoài ngay lập tức, nếu không, tôi không khách sáo đâu”, Thẩm Hồng Đào lớn tiếng quát.
“Đợi đã…”
La Thế Kiệt tương đối lý trí, không đối đầu nữa.
“Ha ha ha ha…”
Kim Bưu cười nhàn nhạt: “Vệ sĩ của các ông và người của câu lạc bộ đều bị khống chế rồi”.
“Rốt cuộc ông là ai?”, La Thế Kiệt hỏi.
“Dễ nói, kẻ hèn này họ Kim”.
“Ông Kim?”
Thẩm Hồng Đào và La Thế Kiệt liền quay sang nhìn nhau, vẻ mặt khó mà tin nổi.
“Ông Thẩm, Ông La”.
Kim Bưu vội vàng nói: “Nếu hai vị đã biết tôi, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề ngay, đừng sợ, tôi là thương nhân, lúc nào cũng nói chuyện làm ăn, cho nên tôi đến gặp hai vị là thành ý nói chuyện hợp tác”.
“Ông muốn thế nào?”, Thẩm Hồng Đào hỏi.
“Rất đơn giản, hai vị rút cổ phần ở tập đoàn Đằng Phi, đầu tư sang tập đoàn Kim Hoa tôi, có lẽ hai vị cũng đã nghe nói đến thực lực của tôi, nói về mặt trách nhiệm, tuyệt đối hơn Tưởng Hồng Phi”.
Kim Bưu nói xong, nâng ly rượu, chạm ly với Cao Cương, một hơi uống cạn.
“Sao chúng tôi phải tin ông?”, Thẩm Hồng Đào nói.
“Đúng thế, ông là người bên ngoài đến, sao có thể đánh được Tưởng Hồng Phi?”, La Thế Kiệt hỏi.
“Tôi đã nói, tôi là thương nhân”.
Kim Bưu cười kỳ dị nói: “Tôi phụ trách việc làm ăn, nhưng người bên cạnh tôi, hoàn toàn không biết kinh doanh, cả đời anh ta chỉ chuyên nghiệp nhất một việc – giết người!”
“Ha ha ha ha…”
Cao Cương bỗng phát ra trận cười quái dị nhức tai.
Liền sau đó.
Những chiếc ly trên bàn đều bị vỡ!