Hứa Hán Văn làm hiệu trưởng, sau đó mời các thầy cô và tình nguyện viên đến dạy.
Đặc biệt tạo cơ hội cho trẻ em cơ nhỡ và trẻ em thuộc các gia đình khó khăn được đi học miễn phí.
Hôn nhân viên mãn, cả thôn vui vẻ.
Tuy nhiên Lôi Tuấn làm việc rất khiêm tốn, gần như không hề gặp gỡ dân làng.
…
Nửa đêm.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập đã đánh thức Lôi Tuấn.
Anh lập tức tắt âm thanh, sợ sẽ khiến vợ và con gái tỉnh giấc, anh xoay người xuống giường tốc độ cực nhanh, bước đến phòng khách không hề phát ra một tiếng động.
“Có chuyện gì vậy?”
Giờ này nhận được điện thoại của Hồ Mị Nhi, chắc chắn là có chuyện.
“Anh Tuấn, tìm thấy Tưởng Hồng Phi rồi”, Hồ Mị Nhi lạnh lùng nói.
“Cái gì, ai?”
Lôi Tuấn đột nhiên trợn tròn hai mắt.
“Tưởng Hồng Phi, Tưởng Hồng Phi mà các anh em vẫn ngày nhớ đêm mong đấy”, Hồ Mị Nhi nói như chém đinh chặt sắt.
“Người ở đâu?”
“Thành Thiên Hoa, ít giao du với bên ngoài, người giàu nhất nơi đó”.
“Báo với Kim Bưu, bảo cậu ta dẫn Tiểu Đao…gọi cả Cao Cương nữa”.
“Tôi hiểu rồi!”
Hồ Mị Nhi đặt điện thoại xuống, nụ cười trên môi vô cùng lạnh lùng.
Lôi Tuấn dựa người vào ghế sofa, châm một điếu thuốc.
Suy nghĩ của anh trở về bảy năm trước.
Lúc đó Lôi Tuấn chỉ mới thành lập tiểu đội lính đánh thuê, tổng cộng hơn ba mươi người.
Anh em trong đội xem nhau như ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau, dần dần lớn mạnh.
Lần đó, Lôi Tuấn nhận được một nhiệm vụ, phải đi tiêu diệt tên đầu sỏ của một tổ chức hắc ám.
Sau khi bố trí cẩn thận, các anh em đi đến Bắc Vực.
Vốn dĩ, lần hành động đó không hề khó.
Nhưng không ngờ, trong đội lại xuất hiện kẻ phản bội.
Tưởng Hồng Phi thân như anh em ruột, vì tiền đã đưa cả đội vào bẫy của kẻ địch.
Đó là một trận chiến khốc liệt, các anh em đã liều mạng yểm hộ, không màng sống chết, cuối cùng năm người cũng đã phá được vòng vây, lần lượt là Lý Lăng Phong, Thượng Quan Liệt, Âu Dương Sát, Hồ Mị Nhi, còn có Lôi Tuấn bị thương nặng và mất tích.
Còn Tưởng Hồng Phi bán đứng anh em, đã ôm tiền bỏ chạy từ lâu.
Đã nhiều năm trôi qua, hiện tại thời thế đã thay đổi.