Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con chip của anh là cách duy nhất để thoát ra ngoài.











Tim Hứa Phương Hoa đột nhiên đau nhói.





Cô ngây người nhìn lên bầu trời, lại nhìn xuống dưới đất.





Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể cảm nhận được, hình như có giọng nói vang lên.






Giọng nói đó…đang gọi Phương Hoa?





“Lôi Tuấn, là anh sao?”





“Anh ở đâu? Cầu xin anh nói với em, anh đang ở đâu?”





“Em thật sự không muốn chơi nữa, em không thích trò chơi này”.





Hứa Phương Hoa tăng tốc, cố gắng gõ lên tất cả những tảng đá.





Nhưng, cô chỉ nghe được giọng nói của mình.











Tiểu Niệm ngồi ở cửa, thẫn thờ nhìn chằm chằm về phía sau núi.








“Dì út, dì út ơi”.





Tiểu Niệm lập tức lao đến, ôm lấy Hứa Nhã Y hỏi: “Tìm được bố chưa ạ?”





“Tiểu Niệm, ngoan”.





Hứa Nhã Y ôm cô bé lên, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Có rất nhiều cô chú đang giúp đỡ tìm kiếm rồi, mẹ nói rồi, nhất định sẽ tìm được bố thôi”.





“Tốt quá rồi ạ, tốt quá rồi ạ!”





Dù sao cũng là một đứa bé, có hy vọng thì lập tức vui cười.





Nhà họ Hứa lúc này, một mớ hỗn độn!





Hứa Hán Văn nằm trên giường, bệnh không nhẹ, tất cả mọi chuyện lần này giống như một cơn ác mộng.





Phùng Thục Phân khóc cạn nước mắt, thương xót con gái mình.





Chỉ có một mình Hứa Nhã Y, kiên cường giống như một người lớn, sau khi chăm sóc bố mẹ xong, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cái nhà này cho dù bị đập nát, cuối cùng cũng là nhà, cô ta phải thu dọn sạch sẽ, đợi chị gái anh rể trở về.





Biệt thự bên cạnh nhà họ Hứa đang trong quá trình sửa sang, lắp đặt đồ đạc.





Công nhân vẫn đang bận rộn, nhưng chủ thầu lại không thấy đâu.











Thiên Vương Thần Điện, đại bản doanh ở Bắc Vực.





Bốp!





Một tát của Hồ Mị Nhi, đánh Vương Mãng bay ra ngoài.





Vương Mãng không dám hó hé, liều mạng chạy về chỗ cũ, quỳ dưới chân Hồ Mị Nhi.





“Khốn kiếp, sao bây giờ mới biết?”





Giọng của Hồ Mị Nhi gần như rống lên.





“Thiên Vương, mấy ngày nay tôi đều ở trong thành phố, cũng vừa mới nhận được tin tức”.





“Chết tiệt!”





Hồ Mị Nhi lại giáng xuống một tát nữa, đánh bay Vương Mãng.





“Là tôi đáng chết, xin Thiên Vương đánh chết tôi”.


Vương Mãng lại bò trở lại, hối hận lớn tiếng nói.





“Tìm được điện chủ rồi hãy chết, lập tức tập hợp người lại”.





“Vâng, nếu như không tìm được điện chủ, thuộc hạ xin lấy mạng mình chuộc tội”.





“Không tìm được điện chủ, tôi cũng sẽ chết.





Vương Mãng chạy như bay ra ngoài, Hồ Mị Nhi bất lực ngã xuống ghế.





Đi theo Lôi Tuấn nhiều năm như vậy, kể cả năm đó anh bị giam cầm trong nhà tù ở rừng rậm, Hồ Mị Nhi cũng chưa từng sợ hãi, cô biết rằng với năng lực của anh, không chết được.





Nhưng bây giờ điện chủ đã có vợ có con.





Muốn giết một chiến thần, cách duy nhất đó chính là lợi dụng vợ con của anh.





Cho nên người hại anh, thành công rồi.





Hồ Mị Nhi lấy lại tinh thần, gọi một cuộc video hội nghị.





Không lâu sau, ba vị Thiên Vương khác liền xuất hiện.





Cô ta lấy hết dũng khí, kể lại mọi chuyện…





“Hồ Mị Nhi, cô, khốn nạn”, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong lớn tiếng quát mắng.





“Hồ Mị Nhi, sao cô lại bất cẩn như vậy?”, Tây Thiên Vương Âu Dương Sát hét lên.





“Tôi sẽ qua đó ngay, nhất định phải cứu được điện chủ”, Nam Thiên Vương Cao Cương nói.





“Mọi người bình tĩnh một chút”.



Hồ Mị Nhi vững vàng nói: “Đừng ai đến đây cả, tin tôi, tôi có thể làm được, xin ba vị Thiên Vương hãy cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội, không cứu được điện chủ, tôi sẽ tự sát tạ tội”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK