“Tiêu rồi, tiêu rồi, đám người kia tiêu rồi!”
“Mặt Sẹo là đại ca xã hội đen đấy, nghe nói núi dựa của hắn siêu to, cho dù người trong bàn kia có tiền, có thế cũng vô dụng, Mặt Sẹo đã đến, bọn họ chắc chắn gặp xúi quẩy!”
Trong một góc tối, hai thực khách khe khẽ nói.
Nhưng khi nhìn lại thì thấy…
Mặt Sẹo bước nhanh đến trước mặt Lôi Tuấn, khi còn cách khoảng ba bước, hắn ngừng lại, rồi “bịch” một tiếng, quỳ sụp xuống.
“Anh Tuấn, là người của tôi, tôi chịu phạt!”
Nói xong, Mặt Sẹo dập đầu thật mạnh.
“Cậu biết tôi ở đây à?”, Lôi Tuấn thờ ơ hỏi.
“Không biết, anh đã nói… hôm nay không cần tôi!”, Mặt Sẹo vẫn không dám nhúc nhích.
“Vậy thì không thể trách cậu, tuy nhiên, đám người này cần phải dạy dỗ một phen!”
“Đã hiểu!”
“Giờ thì… đến uống với tôi một ly!”
“Tuân lệnh!”
Mặt Sẹo vội vàng đứng dậy.
Lúc này, trán hắn đã đổ đầy mồ hôi.
Ầm!
Rốt cuộc toàn trường cũng bùng nổ.
Tuy quán ăn này có hơi vắng vẻ, nhưng lại là một quán ăn lâu năm khá nổi tiếng, ngày thường, khách đến đây uống rượu đều khách quen.
Có rất nhiều người biết Tóc Trắng, một số còn biết Quỷ Ca.
Biết Quỷ Ca thì đương nhiên sẽ biết Mặt Sẹo.
Mặt Sẹo là ai?
Về cơ bản, có thể xem hắn là vua của thế giới ngầm ở Hương Giang.
Ít nhất hiện tại, chưa từng nghe có thế lực nào dám đối đầu với Mặt Sẹo!
Đương nhiên, câu lạc bộ Hắc Long ở vùng ngoại ô vẫn là trùm.
Thế nhưng nó đã bị tiêu diệt.
“Chuyện gì vậy?”
“Quỳ à?”
“Người kia không phải là đại ca Mặt Sẹo sao?
“Thật đáng sợ, chẳng lẽ đó là sĩ quan của sở tác chiến?”
“Không thể nào, sao sĩ quan có thể đến chỗ này dùng bữa?”
“Cũng đúng, nếu là sĩ quan ra tay thì Quỷ Ca đã sớm bị bắt rồi!”
“Tiêu rồi, Quỷ Ca xem như xong đời!”
“Quỷ Ca chết hay không thì tôi không biết, nhưng Tóc Trắng đảm bảo khó thoát!”
…
Tuy tiếng bàn tán rất nhỏ, nhưng khắp nơi đều có.
Tóc Trắng và Quỷ Ca vốn đứng cùng một chỗ cười toét miệng, giờ mặt cả hai dại ra.
Vì há mồm quá to mà miệng Quỷ Ca lại đau, hắn ta rú lên thảm thiết.
Vừa kêu la, hắn vừa phát run, mồ hôi túa ra làm ướt tóc.
“Cảm ơn anh Tuấn!”
Hai tay Mặt Sẹo nắm chặt chai rượu, khom lưng cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào chai của Lôi Tuấn.
Hắn hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Xoảng!
Mặt Sẹo đập nát chai rượu, sau đó sải bước xông về phía trước, nắm lấy cổ áo Quỷ Ca, vung tay đấm bay hắn ta.
Quỷ Ca nện thẳng vào tường, hét lên một tiếng thảm thiết.
“Anh Đao, anh Đao, là em mà!”
“Tao đánh mày đó!”
Mặt Sẹo lại xông lên đạp một cước.
Quỷ Ca suýt nữa bị đánh ngất, vội ôm đầu kêu to: “Sao vậy anh Đao? Đây là Hương Giang, rốt cuộc tên kia là ai, sao anh có thể ra tay độc ác với em như vậy?”
Bốp bốp!
Mặt Sẹo lại tát hai cái khiến Quỷ Ca hộc máu.
“Anh ấy là ai à?”
Mặt Sẹo lôi Quỷ Ca nửa sống nửa chết dậy, thấp giọng nói: “Mày không có tư cách biết anh ấy là ai, tao chỉ nói với mày một câu, sĩ quan sở tác chiến và cả người giàu nhất thành phố này – ông chủ Kim đều phải cúi đầu trước anh ấy, mày có hiểu không?”
“Việc này…”
Quỷ Ca hoảng sợ trợn trừng mắt, ngồi bệt xuống đất hệt như một quả bóng da xì hơi.
“Anh, em sai rồi, tha mạng cho em, đều do Tóc Trắng gây họa!”
Quỷ Ca tự biết hôm nay đã gây ra họa lớn, vì mạng sống, hắn ta đành phải khai ra Tóc Trắng.
“Anh Đao tha mạng!”
Tóc Trắng cùng hai tên đàn em lập tức quỳ sụp xuống, lồm cồm bò về phía Mặt Sẹo.