Lôi Tuấn muốn tạm biệt các anh em, vì vậy bảo mặt sẹo dọn hiện trường trước.
“Điện chủ”.
Là anh cả, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong nói trước: “Nếu anh đã quyết định rời khỏi nhà họ Tần, tại sao không thể ở cùng các anh em?”
“Đúng thế điện chủ, tôi muốn ở bên cạnh anh”, Nam Thiên Vương Cao Cương nói.
“Điện chủ, anh không có ở cạnh, lòng tôi không yên”, Tây Thiên Vương Âu Dương Sát nói.
“Haiz…”
Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi thở dài, lại không thể hiện thái độ.
Lôi Tuấn cười nhạt, nhìn từng người.
“Các anh em, năm đó tôi sáng lập Thiên Vương Thần Điện, vốn là để anh em chúng ta có thể sinh tồn, chưa từng nghĩ mở rộng thế lực lớn nhất Hoa Hạ dưới sự liều mạng chém giết của các anh em”.
“Lôi Tuấn tôi chỉ muốn làm vương quân binh, mưu cầu hạnh phúc cho anh em, chinh chiến vì đất nước”.
“Bây giờ, quốc thái dân an, tuy có kẻ địch bên ngoài đến xâm phạm, nhưng quân đội Hoa Hạ có thể tiêu diệt, Thiên Vương Thần Điện không có tôi vẫn ngày càng lớn mạnh, khiến tôi vô cùng yên tâm”.
“Nếu như rời khỏi nhà họ Tần, chắc chắn tôi sẽ trở lại sa trường”.
“Bây giờ tôi có vợ có con, họ chịu khổ vì tôi, tôi thực sự không nỡ bỏ đi”.
“Cho nên tôi thật lòng hy vọng các anh em có thể thông cảm cho tôi”.
Lôi Tuấn nói, chủ động nâng cốc, uống hết một chai bia.
Tứ đại Thiên Vương cùng cạn cốc này.
“Điện chủ, không thể đưa theo phu nhân và cô chủ sao?”, Lý Lăng Phong không từ bỏ nói.
“Không thể, họ không nên sống cuộc sống nơm nớp lo sợ, đối với họ, phú quý không thể cầu, bình yên mới là phúc”.
“Điện chủ, vậy để phu nhân và tiểu chủ ở Nam Thành, tôi chăm sóc”, Cao Cương đề nghị nói.
“Thôi, họ một lòng muốn về nhà”.
“Điện chủ, anh là Chiến thần, thực sự muốn cởi bỏ áo giáp về làm ruộng sao?”, Âu Dương Sát hỏi.
“Ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười nói: “Chiến thần thì làm sao, lúc cần thì tôi là chiến thần, lúc không cần tôi là đàn ông, là chồng, là bố, tôi cũng cần có gia đình”.
“Được rồi được rồi”.
Cuối cùng Hồ Mị Nhi nói: “Cũng không phải các anh không hiểu điện chủ, anh ấy vừa đoàn tụ với vợ con, sao có thể nỡ rời xa? Sớm biết các anh lắm lời lằng nhằng, thì không nên bảo các anh đến”.
“Hừ!”
Lý Lăng Phong giả bộ tức giận nói: “Lại là cô Hồ Mị Nhi, có ai không biết, quê nhà của phu nhân điện chủ là trong phạm vi Bắc Vực của cô?”
“Đúng thế”.