Anh ta đã làm việc ở tập đoàn Thẩm thị năm năm, cần cù chăm chỉ, nhưng chưa từng có cơ hội thăng chức.
Hôm nay, một câu của anh Lôi, anh ta trở thành tầng lớp quản lý.
Nguyên nhân cũng chỉ vì mình ngứa mắt với hành vi của Trương Hải Dương, giúp Hứa Phương Hoa gọi cuộc điện thoại mà thôi, nhưng ai có thể ngờ, ông xã của Hứa Phương Hoa lại có địa vị như vậy?
Các nhân viên có mặt vừa kinh hãi vừa vui mừng vừa hoảng loạn.
Rất nhiều người đang ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vận may của Lý Phong.
Cũng có người hiểu ra, xem ra làm người tốt cũng là một phần của may mắn.
Nhưng càng nhiều người dồn ánh mắt sang Hứa Phương Hoa.
Bọn họ cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không đắc tội với người phụ nữ này!
“Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn anh Lôi? Mỗi người một trăm ngàn tiền thưởng, các người không vui sao?”
Cuối cùng Thẩm Hồng Đào thở ra nhẹ nhõm, lập tức lớn tiếng nói.
Cuối cùng những người có mặt cũng hiểu ra, tất cả đều là thật.
Trương Hải Dương và hai người đê tiện đó đã chịu trừng phạt thích đáng, tuy trừng phát hơi ác một chút.
Một trăm ngàn tiền thưởng cũng là thật!
“Cảm ơn anh Lôi”.
“Cảm ơn anh Lôi, anh đúng là người tốt”.
“Cảm ơn anh Lôi, cảm ơn bà Lôi”.
“Bà Lôi, bà không sao chứ!”
“Bà Lôi, xin sau này bà quan tâm nhiều hơn”.
Mọi người lấy dũng khí, luôn miệng nói lời cảm ơn.
Bất kể rốt cuộc Lôi Tuấn là ai?
Ít nhất có thể xác định một việc, người đàn ông này không chỉ có thể ra lệnh cho hai ông trùm Thiên Hoa, thậm chí ông chủ Kim giàu có hàng đầu cũng phải nghe lời anh, sau này có thể làm đồng nghiệp với Hứa Phương Hoa, chắc chắn là vô cùng may mắn.
Nhưng thân phận cao như Hứa Phương Hoa, tại sao còn muốn làm nhân viên bán nhà?
Một câu nói của cô, cô muốn làm bà chủ cũng được?
Xem ra người có quyền có thế, quả nhiên suy nghĩ khác biệt.
“Ông chủ Kim, Phương Hoa hơi mệt, ở đây giao cậu xử lý, tôi về trước”.
Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa, cười nói với Kim Bưu.
“Không vấn đề anh Tuấn, tôi điều xe đưa anh về”, Kim Bưu vội vàng cười nói.
“Được!”
Lôi Tuấn không nói nữa, đưa Hứa Phương Hoa đi mất….
“Mặt sẹo, anh xử lý đi”.
Để tiễn Lôi Tuấn, Kim Bưu lại đẩy việc lại cho mặt sẹo.
“Được, Kim chủ”, mặt sẹo trợn trừng mắt.
Ba tài chủ tiễn Lôi Tuấn đi.
Phòng bao yên tĩnh trở lại, rất nhiều người nhìn sang phòng vệ sinh theo bản năng, bởi vì bên trong không có động tĩnh, hai người nhìn như võ sĩ đi ra đang lau tay.
Trên tay bọn họ… nhuốm đầy máu tươi.
“Các vị, xin nghe tôi nói”, mặt sẹo nhìn xung quanh.
Tất cả những người có mặt đều đứng thẳng lên theo bản năng.
“Mọi người đừng đi đoán thân phận của anh Lôi, sau này coi Lôi phu nhân làm đồng nghiệp là được, tuy hôm nay là sự cố, nhưng cũng là có tình có lý, làm sai thì phải chịu trừng phạt, nhưng mọi người không sai, cho nên cũng không cần lo lắng”.
Mặt sẹo nói xong, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
“Mọi người có thể nhận anh Lôi, nhưng anh Lôi rất khiêm tốn, thích cuộc sống bình lặng, cho nên mọi người cũng không được phép nói ra ngoài những việc mà mọi người nhìn thấy hôm nay, một khi có người nói ra ngoài…”
Mặt sẹo đưa tay chỉ vào phòng vệ sinh.
Trong phút chốc, tất cả mọi người cũng phải hít khí lạnh!
“Đã hiểu chưa?”, mặt sẹo hỏi.
“Hiểu rồi!”
“Hiểu rồi!”
Toàn bộ mọi người nói nhỏ.
“Tôi hỏi tất cả… đã hiểu chưa?”, đột nhiên mặt sẹo lớn tiếng quát.
“Hiểu rồi!”
Tất cả mọi người đồng thanh hô to.
“Mọi người vất vả rồi, giải tán”.
Mặt sẹo nói xong, nở nụ cười quái dị, đứng lên đi…
Để lại căn phòng đầy người hỗn loạn.
Lý Phong run run châm điếu thuốc, anh ta vừa run rẩy gọi điện cho bà xã.
“Bà xã, anh… thăng chức rồi!”
…
Một chiếc xe công vụ xa hoa đưa vợ chồng Lôi Tuấn về nhà.
Lúc này đã nửa đêm, Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm đã ngủ say.
Trên đường Lôi Tuấn an ủi, Hứa Phương Hoa đã không còn hoảng sợ.
Nhưng bình tĩnh lại, hơi rượu lại sộc lên.
Lôi Tuấn đưa cô vào phòng ngủ, bật đèn phòng tắm.
Anh giúp Hứa Phương Hoa cởi áo khoác, nhìn chằm chằm đôi chân vừa thẳng vừa sáng trắng như ngọc của cô.
“Làm gì vậy!”, Hứa Phương Hoa cười hỏi.
“Theo anh, cũng không hoàn toàn trách Trương Hải Dương đó, chân của em thực sự quá đẹp”, Lôi Tuấn cười quái dị nói.
“Anh còn nói nữa, sắp bị anh dọa chết rồi”.
Hứa Phương Hoa nghĩ mà sợ nói: “Chiến hữu mặt sẹo của anh đúng là giống như hung thần, thực ra sự việc không lớn bao nhiêu, Trương Hải Dương cũng chưa lợi dụng được gì, không cần thiết ra tay mạnh như vậy”.
“Dám động vào bà xã của anh, nhặt được cái mạng đã rất tốt rồi”.
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết!”
Lôi Tuấn nói như đinh đóng cột: “Phương Hoa, em phải nhớ kỹ, em làm việc mà mình thích cũng được, chúng ta sống cuộc sống giản dị cũng được, nhưng em là bà xã của Lôi Tuấn anh, cho nên từ nay về sau, em phải thay đổi tính cách, không cho phép bất kỳ ai ức hiếp em, hiểu không?”
“Em hiểu, em nghe lời, sau này không cho phép anh xuống tay tàn độc”, Hứa Phương Hoa nũng nịu nói.
“Rõ!”
Lôi Tuấn nói xong, bế Hứa Phương Hoa lên.
“Anh lại muốn làm gì?”, Hứa Phương Hoa hỏi theo bản năng.
“Anh thấy em hơi mệt, để anh giúp em, chỉ với đôi chân này của em ấy à… theo cách nói phổ biến hiện nay thì nói thế nào nhỉ? A đúng rồi, một năm…”
Bất kể Hứa Phương Hoa có đồng ý hay không.
Lôi Tuấn bá đạo bế cô vào phòng tắm.
Anh còn tiện tay đổi ánh đèn màu hồng.
Tiếng nước chảy vang lên…
…
Mặt trời vẫn mọc như thường lệ!
Văn phòng tổng chỉ huy sở tác chiến Thiên Hoa.
Từ sau khi em trai Diệp Chấn về, Diệp Nam Thiên ngày đêm mong chờ.
Mong Diệp Chấn có thể lấy thân phận chiến tướng hộ quốc, lật đổ tập đoàn Kim Hoa, tiếp bước con đường tài phú của ông ta.
Nhưng hôm nay, Diệp Chấn rất tức giận.
“Rốt cuộc như thế nào rồi”, Diệp Nam Thiên lo lắng hỏi.
“Mẹ kiếp, một đám không biết sống chết”.
Diệp Chấn chửi rủa châm một điếu thuốc, hít sâu mấy hơi, nói: “Hai gia tộc lớn đều là đồ khốn, mẹ kiếp, mềm rắn đều không được, bọn họ từ chối hợp tác, những người khác cũng vậy, vãi!”
“Nói như vậy, em thua về mặt kinh doanh rồi?”, Diệp Nam Thiên không vui hỏi.
“Vậy rốt cuộc Kim Bưu có lai lịch thế nào, tại sao giàu có như vậy?”, Diệp Chấn thấy kỳ lạ nói.
“Phía sau hắn là Thiên Vương Thần Điện, Thiên Vương Thần Điện giàu có thế nào, cũng không ai biết”.
“Tốt, rất tốt!”
Diệp Chấn tức giận nói: “Nếu về mặt kinh doanh không được, thì dùng võ vậy, đây mới là sở trường của em, thủ hạ của em đều là tinh anh, bắt đầu từ đêm nay, em phải làm loạn cả thành phố Thiên Hoa”.
“Được thì được, nhưng rất nguy hiểm, dù sao em cũng xuất thân sở tác chiến”, Diệp Nam Thiên lo lắng nói.
“Trời cao hoàng đế ở xa, sẽ không có ai điều tra em”, Diệp Chấn vô cùng tự tin.
“Vẫn phải cẩn thận, Thiên Vương Thần Điện…”
“Đủ rồi, em không muốn nghe những lời nhu nhược của anh!”
Diệp Chấn gầm lên nói: “Anh già rồi, sợ việc rồi, cho nên anh yên ổn làm tổng chỉ huy của anh đi, để em giải quyết những việc này, huống hồ cũng không phải không có ai hợp tác với em, Từ Huy đã từng là tâm phúc của Tưởng Hồng Phi, bây giờ đã là người của em rồi, thực sự không được, em còn có cách khác”.
“Em muốn làm gì?”, Diệp Nam Thiên kinh sợ hỏi.
“Nếu đấu võ cũng thua, thì em sẽ ra tuyệt chiêu, tung con át chủ bài”, Diệp Chấn nở nụ cười quỷ dị.
“Anh khuyên em, tuyệt đối đừng chọc giận Thiên Vương Thần Điện”.
“Rác rưởi, khốn khiếp, em phải diệt hắn!”
Diệp Chấn nói xong, dẫm tắt đầu thuốc, tức giận bừng bừng bỏ đi.
Diệp Nam Thiên lắc đầu…
Đối với Lý Phong mà nói, việc này đúng là khó mà tin được!
Anh ta đã làm việc ở tập đoàn Thẩm thị năm năm, cần cù chăm chỉ, nhưng chưa từng có cơ hội thăng chức.
Hôm nay, một câu của anh Lôi, anh ta trở thành tầng lớp quản lý.
Nguyên nhân cũng chỉ vì mình ngứa mắt với hành vi của Trương Hải Dương, giúp Hứa Phương Hoa gọi cuộc điện thoại mà thôi, nhưng ai có thể ngờ, ông xã của Hứa Phương Hoa lại có địa vị như vậy?
Các nhân viên có mặt vừa kinh hãi vừa vui mừng vừa hoảng loạn.
Rất nhiều người đang ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vận may của Lý Phong.
Cũng có người hiểu ra, xem ra làm người tốt cũng là một phần của may mắn.
Nhưng càng nhiều người dồn ánh mắt sang Hứa Phương Hoa.
Bọn họ cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không đắc tội với người phụ nữ này!
“Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn anh Lôi? Mỗi người một trăm ngàn tiền thưởng, các người không vui sao?”
Cuối cùng Thẩm Hồng Đào thở ra nhẹ nhõm, lập tức lớn tiếng nói.
Cuối cùng những người có mặt cũng hiểu ra, tất cả đều là thật.
Trương Hải Dương và hai người đê tiện đó đã chịu trừng phạt thích đáng, tuy trừng phát hơi ác một chút.
Một trăm ngàn tiền thưởng cũng là thật!
“Cảm ơn anh Lôi”.
“Cảm ơn anh Lôi, anh đúng là người tốt”.
“Cảm ơn anh Lôi, cảm ơn bà Lôi”.
“Bà Lôi, bà không sao chứ!”
“Bà Lôi, xin sau này bà quan tâm nhiều hơn”.
Mọi người lấy dũng khí, luôn miệng nói lời cảm ơn.
Bất kể rốt cuộc Lôi Tuấn là ai?
Ít nhất có thể xác định một việc, người đàn ông này không chỉ có thể ra lệnh cho hai ông trùm Thiên Hoa, thậm chí ông chủ Kim giàu có hàng đầu cũng phải nghe lời anh, sau này có thể làm đồng nghiệp với Hứa Phương Hoa, chắc chắn là vô cùng may mắn.
Nhưng thân phận cao như Hứa Phương Hoa, tại sao còn muốn làm nhân viên bán nhà?
Một câu nói của cô, cô muốn làm bà chủ cũng được?
Xem ra người có quyền có thế, quả nhiên suy nghĩ khác biệt.
“Ông chủ Kim, Phương Hoa hơi mệt, ở đây giao cậu xử lý, tôi về trước”.
Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa, cười nói với Kim Bưu.
“Không vấn đề anh Tuấn, tôi điều xe đưa anh về”, Kim Bưu vội vàng cười nói.
“Được!”
Lôi Tuấn không nói nữa, đưa Hứa Phương Hoa đi mất….
“Mặt sẹo, anh xử lý đi”.
Để tiễn Lôi Tuấn, Kim Bưu lại đẩy việc lại cho mặt sẹo.
“Được, Kim chủ”, mặt sẹo trợn trừng mắt.
Ba tài chủ tiễn Lôi Tuấn đi.
Phòng bao yên tĩnh trở lại, rất nhiều người nhìn sang phòng vệ sinh theo bản năng, bởi vì bên trong không có động tĩnh, hai người nhìn như võ sĩ đi ra đang lau tay.
Trên tay bọn họ… nhuốm đầy máu tươi.
“Các vị, xin nghe tôi nói”, mặt sẹo nhìn xung quanh.
Tất cả những người có mặt đều đứng thẳng lên theo bản năng.
“Mọi người đừng đi đoán thân phận của anh Lôi, sau này coi Lôi phu nhân làm đồng nghiệp là được, tuy hôm nay là sự cố, nhưng cũng là có tình có lý, làm sai thì phải chịu trừng phạt, nhưng mọi người không sai, cho nên cũng không cần lo lắng”.
Mặt sẹo nói xong, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
“Mọi người có thể nhận anh Lôi, nhưng anh Lôi rất khiêm tốn, thích cuộc sống bình lặng, cho nên mọi người cũng không được phép nói ra ngoài những việc mà mọi người nhìn thấy hôm nay, một khi có người nói ra ngoài…”
Mặt sẹo đưa tay chỉ vào phòng vệ sinh.
Trong phút chốc, tất cả mọi người cũng phải hít khí lạnh!
“Đã hiểu chưa?”, mặt sẹo hỏi.
“Hiểu rồi!”
“Hiểu rồi!”
Toàn bộ mọi người nói nhỏ.
“Tôi hỏi tất cả… đã hiểu chưa?”, đột nhiên mặt sẹo lớn tiếng quát.
“Hiểu rồi!”
Tất cả mọi người đồng thanh hô to.
“Mọi người vất vả rồi, giải tán”.
Mặt sẹo nói xong, nở nụ cười quái dị, đứng lên đi…
Để lại căn phòng đầy người hỗn loạn.
Lý Phong run run châm điếu thuốc, anh ta vừa run rẩy gọi điện cho bà xã.
“Bà xã, anh… thăng chức rồi!”
…
Một chiếc xe công vụ xa hoa đưa vợ chồng Lôi Tuấn về nhà.
Lúc này đã nửa đêm, Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm đã ngủ say.
Trên đường Lôi Tuấn an ủi, Hứa Phương Hoa đã không còn hoảng sợ.
Nhưng bình tĩnh lại, hơi rượu lại sộc lên.
Lôi Tuấn đưa cô vào phòng ngủ, bật đèn phòng tắm.
Anh giúp Hứa Phương Hoa cởi áo khoác, nhìn chằm chằm đôi chân vừa thẳng vừa sáng trắng như ngọc của cô.
“Làm gì vậy!”, Hứa Phương Hoa cười hỏi.
“Theo anh, cũng không hoàn toàn trách Trương Hải Dương đó, chân của em thực sự quá đẹp”, Lôi Tuấn cười quái dị nói.
“Anh còn nói nữa, sắp bị anh dọa chết rồi”.
Hứa Phương Hoa nghĩ mà sợ nói: “Chiến hữu mặt sẹo của anh đúng là giống như hung thần, thực ra sự việc không lớn bao nhiêu, Trương Hải Dương cũng chưa lợi dụng được gì, không cần thiết ra tay mạnh như vậy”.
“Dám động vào bà xã của anh, nhặt được cái mạng đã rất tốt rồi”.
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết!”
Lôi Tuấn nói như đinh đóng cột: “Phương Hoa, em phải nhớ kỹ, em làm việc mà mình thích cũng được, chúng ta sống cuộc sống giản dị cũng được, nhưng em là bà xã của Lôi Tuấn anh, cho nên từ nay về sau, em phải thay đổi tính cách, không cho phép bất kỳ ai ức hiếp em, hiểu không?”
“Em hiểu, em nghe lời, sau này không cho phép anh xuống tay tàn độc”, Hứa Phương Hoa nũng nịu nói.
“Rõ!”
Lôi Tuấn nói xong, bế Hứa Phương Hoa lên.
“Anh lại muốn làm gì?”, Hứa Phương Hoa hỏi theo bản năng.
“Anh thấy em hơi mệt, để anh giúp em, chỉ với đôi chân này của em ấy à… theo cách nói phổ biến hiện nay thì nói thế nào nhỉ? A đúng rồi, một năm…”
Bất kể Hứa Phương Hoa có đồng ý hay không.
Lôi Tuấn bá đạo bế cô vào phòng tắm.
Anh còn tiện tay đổi ánh đèn màu hồng.
Tiếng nước chảy vang lên…
…
Mặt trời vẫn mọc như thường lệ!
Văn phòng tổng chỉ huy sở tác chiến Thiên Hoa.
Từ sau khi em trai Diệp Chấn về, Diệp Nam Thiên ngày đêm mong chờ.
Mong Diệp Chấn có thể lấy thân phận chiến tướng hộ quốc, lật đổ tập đoàn Kim Hoa, tiếp bước con đường tài phú của ông ta.
Nhưng hôm nay, Diệp Chấn rất tức giận.
“Rốt cuộc như thế nào rồi”, Diệp Nam Thiên lo lắng hỏi.
“Mẹ kiếp, một đám không biết sống chết”.
Diệp Chấn chửi rủa châm một điếu thuốc, hít sâu mấy hơi, nói: “Hai gia tộc lớn đều là đồ khốn, mẹ kiếp, mềm rắn đều không được, bọn họ từ chối hợp tác, những người khác cũng vậy, vãi!”
“Nói như vậy, em thua về mặt kinh doanh rồi?”, Diệp Nam Thiên không vui hỏi.
“Vậy rốt cuộc Kim Bưu có lai lịch thế nào, tại sao giàu có như vậy?”, Diệp Chấn thấy kỳ lạ nói.
“Phía sau hắn là Thiên Vương Thần Điện, Thiên Vương Thần Điện giàu có thế nào, cũng không ai biết”.
“Tốt, rất tốt!”
Diệp Chấn tức giận nói: “Nếu về mặt kinh doanh không được, thì dùng võ vậy, đây mới là sở trường của em, thủ hạ của em đều là tinh anh, bắt đầu từ đêm nay, em phải làm loạn cả thành phố Thiên Hoa”.
“Được thì được, nhưng rất nguy hiểm, dù sao em cũng xuất thân sở tác chiến”, Diệp Nam Thiên lo lắng nói.
“Trời cao hoàng đế ở xa, sẽ không có ai điều tra em”, Diệp Chấn vô cùng tự tin.
“Vẫn phải cẩn thận, Thiên Vương Thần Điện…”
“Đủ rồi, em không muốn nghe những lời nhu nhược của anh!”
Diệp Chấn gầm lên nói: “Anh già rồi, sợ việc rồi, cho nên anh yên ổn làm tổng chỉ huy của anh đi, để em giải quyết những việc này, huống hồ cũng không phải không có ai hợp tác với em, Từ Huy đã từng là tâm phúc của Tưởng Hồng Phi, bây giờ đã là người của em rồi, thực sự không được, em còn có cách khác”.
“Em muốn làm gì?”, Diệp Nam Thiên kinh sợ hỏi.
“Nếu đấu võ cũng thua, thì em sẽ ra tuyệt chiêu, tung con át chủ bài”, Diệp Chấn nở nụ cười quỷ dị.
“Anh khuyên em, tuyệt đối đừng chọc giận Thiên Vương Thần Điện”.
“Rác rưởi, khốn khiếp, em phải diệt hắn!”
Diệp Chấn nói xong, dẫm tắt đầu thuốc, tức giận bừng bừng bỏ đi.
Diệp Nam Thiên lắc đầu…