Trên mặt mọi người đều lộ vẻ khó có thể tin được.
“Tên khốn kia quả thật nay đã khác xưa!”, Hồ Mị Nhi lạnh lùng nói.
“Tôi từng nghe nói về hắn, quả thực là xưng bá một phương, bởi vậy công việc kinh doanh của tôi mãi vẫn không thể phát triển được ở Thiên Hoa”, vẻ mặt Quách Kim Bưu tràn đầy không phục.
Mặt Sẹo có thân phận thấp nhất ở đây, nên chỉ dám nghe chứ không nói lung tung.
Lôi Tuấn rít một ngụm thuốc, nói: “Tốt, rất tốt, không hổ đã từng là anh em của tôi, quả nhiên bản lĩnh hơn người. Việc này rất hợp với ý tôi, nếu như hắn sống cuộc sống bình thường, tôi sẽ không đành lòng giết hắn!”
“Anh Tuấn, theo anh thì nên làm thế nào?”, Hồ Mị Nhi cao giọng nói.
“Đúng vậy đó, anh Tuấn, tôi chờ không nổi nữa rồi!”, Cao Cương nói.
“Anh Tuấn, chỉ cần anh cần, tôi nguyện xông pha khói lửa”, Quách Kim Bưu lộ vẻ chờ mong.
“Tiểu Đao có chết muôn lần cũng không chối từ”, Mặt Sẹo đã gấp đến độ không dằn nổi.
“Được, nếu các vị đã tin tưởng tôi như vậy, chúng ta thề nhất định phải làm được!”
Lôi Tuấn ngồi thẳng người, nói một cách chắc chắn: “Thành Thiên Hoa chính là tòa thành lớn nằm ở Trung Vực Hoa Hạ, hơn nữa còn có quân đội riêng, bởi vậy nếu muốn báo thù, chúng ta không thể trực tiếp dẫn binh vào, làm vậy chẳng khác nào tuyên chiến với toàn bộ quân đội chính quy của tòa thành”.
“Cao Cương là người duy nhất mà Tưởng Hồng Phi không biết mặt, vì vậy, lần hành động này, Cao Cương sẽ giữ vai trò chủ lực. Cậu bí mật đưa quân vào thành Thiên Hoa, ngoài thành cũng cần có binh lính canh giữ, nếu lỡ như chúng ta không thể âm thầm bắt được hắn, dù phải công phá thành cũng nhất định báo cho được thù”.
“Đã rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Với tư cách là Nam Thiên Vương tân nhiệm, có thể nói đây là cơ hội ngàn năm có một dành cho Cao Cương.
Lôi Tuấn hài lòng gật đầu.
“Kim Bàn Tử, cậu có bằng lòng chiếm lấy thành Thiên Hoa không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Anh Tuấn, mạng tôi là của anh, tùy anh sắp xếp”, Quách Kim Bưu nói rất dứt khoát.
“Được, vậy cậu gióng trống khua chiên tiến quân vào giới kinh doanh ở Thiên Hoa, Tưởng Hồng Phi làm gì thì cậu làm đó, tạo tiếng vang càng lớn càng tốt, đánh hắn càng thảm càng tốt, cậu không cần lo lắng chuyện tiền bạc, Thiên Vương Thần Điện sẽ dồn hết sức ủng hộ cậu”.
“Thật tốt quá, cuối cùng có thể đánh một trận ra trò rồi!”, Quách Kim Bưu vô cùng hưng phấn kêu lên.
“Hay là thế này!”
Đột nhiên, Lôi Tuấn nói: “Thiên Vương Thần Điện của tôi nắm giữ nguồn tài chính cực lớn, đã nhiều năm không có đất dụng võ, nếu cậu bằng lòng, tôi sẽ phong cậu làm Kim Chủ Trung Vực, nắm quyền cai quản kinh tế của Thiên Vương Thần Điện”.
“Việc này…”, Quách Kim Bưu trợn trừng hai mắt.
“Sao nào? Cậu không muốn à?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Anh Tuấn, Quách Kim Bưu tôi tuy có tiền, nhưng không hề cảm thấy sung sướng, nay có thể trở thành Kim Chủ của Thiên Vương Thần Điện… Ha ha ha, nghe thật đã, tôi sẽ khiến tiền đẻ ra tiền, về sau chúng ta muốn làm gì cứ làm, chuyện tiền để tôi lo”.
Quách Kim Bưu kích động đến mức quỳ sụp xuống, suýt nữa thì dập đầu rồi.
Lôi Tuấn liền đỡ hắn lên, cười nói: “Kim Chủ Trung Vực có thân phận gần với Thiên Vương, sao có thể tùy tiện quỳ xuống được!”
“Đã rõ!”
Quách Kim Bưu cười toét miệng, nhìn quanh một lượt.
Hắn thật sự không tìm được người để bày tỏ sự vui sướng của mình, bèn ôm lấy Mặt Sẹo hôn một cái.
Mặt Sẹo cũng rất phấn khích, bị Kim Bàn Tử hôn khiến hắn ngượng ngụng không biết phải làm sao.
“Ha ha ha ha…”