“Bắc Thiên Vương, bậc cân quắc bất nhượng tu mi nha!”, Âu Dương Sát cũng cười to.
“Âu Dương, đến đúng lúc lắm!”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Tây Thiên Vương Âu Dương Sát bái kiến Điện Chủ!”, Âu Dương Sát lập tức quỳ một chân xuống đất.
“Đứng lên đi!”
Lôi Tuấn cao giọng nói: “Điều anh từ Tây Vực đến quả thật đã làm khổ anh, thế nhưng anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, thành bại của trận này đều nằm trong tay Tây Thiên Vương cả đấy!”
“Xin Điện Chủ căn dặn!”
Âu Dương Sát nhếch miệng, có thể mở màn cho trận này chính là vinh hạnh của anh ta.
“Âu Dương, anh nghe kỹ đây!”
Lôi Tuấn nghiêm giọng nói: “Tôi muốn anh lặng lẽ tiến vào hang ổ của kẻ địch, tìm một người phụ nữ tên là Thẩm Sơ Tuyết, bất kể là chết hay sống, anh đều phải mang cô ấy theo, khi có tín hiệu của anh, đại quân sẽ tấn công!”
“Tuân lệnh, nếu như có sai sót gì, Âu Dương bằng lòng mang đầu đến gặp”.
VietWriter.vn
Âu Dương Sát nhận lệnh, sau đó đứng dậy, thấp giọng nói với Lôi Tuấn: “Anh Tuấn, anh ổn chứ?”
“Người anh em!”
Lôi Tuấn vỗ vỗ vai anh ta, khẽ nói: “Anh phải cẩn thận!”
“Anh Tuấn yên tâm, chỉ có điều, không biết người phụ nữ kia là ai?”, Âu Dương Sát nhịn không được hỏi.
“Là chị dâu!”, Hồ Mị Nhi đứng bên cạnh nói.
“Chị dâu ư? Chẳng phải đang ở thành Hương Giang à?”
“Không phải cùng một người!”
Hồ Mị Nhi giải thích: “Lại nói, anh cũng biết cô ấy, nhớ năm đó, anh còn chụp một tấm ảnh cho đôi tình nhân này…”
Âu Dương Sát ngẩn người.
Sau đó hoảng hốt nói: “Là cô gái trên núi tựa như đóa hoa kia ư?”
Hồ Mị Nhi khẽ gật đầu.
Âu Dương Sát cắn răng nói: “Câu lạc bộ Hắc Long, bọn mày phải chết!”
“Các anh em nghe lệnh!”
Đột nhiên Hồ Mị Nhi biến thân thành vua lính đánh thuê, giọng cô vô cùng khí phách: “Đợi Tây Thiên Vương hoàn thành việc lớn, tất cả mọi người cùng theo ta xông vào giết chết đám ác bá, cứu phu nhân!”
“Giết ác bá, cứu phu nhân!”
“Giết ác bá, cứu phu nhân!”
“Giết ác bá, cứu phu nhân!”
Ba ngàn cao thủ cùng hô vang.
Trong bóng đêm, bầy chim bị hù dọa nháo nhác bay khỏi tổ.
3000 cường giả như sóng cuộn ầm ầm bước tới.
Nhìn không khác gì một thể thống nhất, thực ra được tập hợp bởi vô số tiểu đội.
Một tiểu đội 10 người, chỉ trong nháy mắt đã tập hợp lại, và cũng phân tán trong nháy mắt.
Đó chính là đấu pháp đầy linh hoạt của Thiên Vương Thần Điện, 3000 người chống lại 10000 người, dù sao cũng không thể khinh suất được.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc.
Hàng ngũ bộ đội rầm rập đi về phía trước, cùng lúc đó ba gã áo đen biến mất vào rừng rậm.
Đại bản doanh của câu lạc bộ Hắc Long vốn là một nhà tù, được phòng vệ nghiêm ngặt.
Chỉ có lối ra vào, lại tựa lưng vào vách núi, có thể nói là dễ thủ khó công… “Truyền lệnh xuống các anh em, không được ham chiến đấu, không được mạo hiểm, mà phải linh hoạt tùy cơ ứng biến”.
Lôi Tuấn dừng bước, nói dõng dạc.
Phía trước đèn đuốc sáng lòa, người của câu lạc bộ Hắc Long ùn ùn đổ ra.
Hai bên đối đầu, bên phía Thiên Vương Thần Điện lặng phắc như tờ, nhưng bên kia bắt đầu la hét… Đám lâu la sống tám kiếp cũng chưa từng gặp phải trận thế này, cứ cho rằng mình cậy đông thắng ít, cho nên hăng máu chẳng sợ gì, ai nấy đều giơ cao vũ khí, văng tục om trời.
Một tiếng súng vang lên.
Trong nháy mắt có một người trong rừng ngã xuống, là thám tử của câu lạc bộ Hắc Long.
“Phân đội trinh thám, lên!”, Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi quát.
Ngay lập tức một phân đội hơn mười người chia nhau vọt vào trong rừng.