Còn người nhà họ Tần bận việc gì? Lôi Tuân cũng không quan tâm.
Anh đưa Thương Lam đến hàng ghế dành cho khách quý đầu tiên.
Bàn này có Kim Bưu, Ngô Bân và bốn vị được gọi là đại gia ngầm.
Ngay cả cảnh sát trưởng cũng không tư cách ngồi vào bàn.
“Xin chào Lôi phu nhân”.
“Xin chào Lôi phu nhân”.
“Xin chào Lôi phu nhân”.
Khách quý đẳng cấp của bàn này liên tục đứng lên cung kính nói.
Thương Lam nghe theo lời của Lôi Tuấn, không căng thẳng nữa, tươi cười đáp lễ.
Lôi Tuấn xua tay, bảo mọi người không cần khách sáo.
Nhưng bàn này kết thúc màn chào hỏi, khách quý của mấy bàn gần đó cũng lần lượt đứng lên, bọn họ không phải cung kính với Thương Lam, mà là cung kính với vị đại gia Lôi Tuấn xuất hiện cuối cùng.
“Xin chào anh Lôi”.
“Anh Lôi, rất vinh hạnh được gặp anh”.
“Anh Lôi, anh đúng là phong độ phi phàm...”
Lời nịnh hót ùn ùn kéo đến.
Lôi Tuấn nhàn nhạt lịch sự chào hỏi từng người đến nịnh bợ.
Nhưng quá nhiều người, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có hồi kết.
Thế là anh nháy mắt với Kim Bưu.
Kim Bưu đứng lên, cười hào sảng nói: “Thưa các vị tinh anh kinh doanh, các vị giám đốc, các vị ông chủ, hôm nay là tiệc mừng thọ của nhà họ Tần, anh Lôi là con rể, còn tôi là khách, mọi người vẫn nên lấy tiệc mừng thọ làm chuẩn, mời ba tuần rượu, có việc thì đến tìm tôi, cố gắng đừng làm liền anh Lôi”.
Ầm!
Những người ở gần đó lập tức kêu lên kinh hãi một tiếng.
Kim Bưu nói vừa uyển chuyển vừa rõ ràng.
Có nghĩa là, muốn với cao đến anh Lôi, thì phải thông qua Kim Bưu tôi, không được làm phiền anh Lôi.
Nhưng Kim Bưu là ai? Là người giàu nhất?
Tại sao đại gia giàu nhất toàn thành, lại cam tâm tình nguyện trở thành người đại diện phát ngôn cho anh Lôi?
Cho đến bây giờ, chỉ có rất ít người có mặt ở đây biết thân phận của Lôi Tuấn, và thân phận của bốn vị đại gia thần bí đó.
Nhưng tất cả mọi người đều tin chắc Lôi Tuấn và bốn vị đại gia ngầm đó chắc chắn không chỉ đơn giản là giàu có, khí thế của bọn họ quá mạnh, tuy ngoài mặt tươi cười, nhưng tràn đầy sát khí.
Có lẽ thế lực của bất kỳ người nào trong bọn họ, đều cao hơn cả thành Hương Giang này.
Nếu không, người giàu nhất thành và tổng chỉ huy quân đội tuyệt đối không thể nào cam tâm tình nguyện bại vào thế yếu.
…
Lúc này, Kim Bưu thấy tình hình không dễ kiểm soát, dứt khoát đi lên khán đài.