“Thực sự được cứu rồi sao?”, thôn trưởng mặt lạnh lùng hỏi.
“Tôi không biết, lúc mở mắt ra thì trời đã gần sáng, người cũng không thấy đâu nữa”, ông cả lo lắng nói.
“Đúng là kì quái, cứu một người từ độ sâu hơn trăm mét sao?”, ông hai nhà họ Hứa khó hiểu hỏi.
"Theo cháu thấy, dù có cứu được thì cũng không sống nổi", Hứa Thiên nói.
"Mọi người bình tĩnh đã. Chuyện này không có người ngoài biết. Cho dù tên họ Lôi đó may mắn thoát chết, nhưng chỉ dựa vào lời nói của cậu ta thì cũng không thể buộc tội chúng ta được", trưởng thôn châm thuốc tự tin nói.
Hứa Tiểu Hề im lặng nhìn Hứa Thiên trong vô thức.
Hứa Thiên bỗng đứng bật dậy.
"Không đúng!"
Hứa Thiên vội vàng nói: "Lôi Tuấn là do tôi dẫn vào hầm mỏ đó. Thuốc nổ cũng do mấy người chúng tôi cho nổ. Nếu anh ta còn sống, tôi chắc chắn không thoát được".
"Cuống cái gì!"
Triệu Đại Thắng ngồi trên xe lăn tức giận nói: "Bây giờ tất cả chỉ là suy đoán. Chúng ta không được rối. Các người yên tâm đi, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu".
Nhà họ Hứa không ai trả lời.
Nhưng lúc này, bọn họ hiển nhiên không còn tin tưởng Triệu Đại Thắng nữa.
Bản thân hắn đã nửa sống nửa chết rồi, còn đòi làm được gì nữa?
“Bố, trong huyện xảy ra chuyện gì vậy?”, Triệu Đại Thắng hỏi.
"Đúng là kì lạ”.
Trưởng thôn vừa hút thuốc vừa lẩm bẩm: "Mấy ngày này, bố tìm ai là người ấy lại bận, không ai liên lạc được với ai, nhưng bố nghe nói trong huyện xảy ra chuyện lạ, triệu tập rất nhiều cảnh sát tới, không biết là để làm gì?".
“Không phải là nhằm vào Lôi Tuấn sao? Lẽ nào anh ta thật sự là xã hội đen?”, Triệu Đại Thắng hỏi.
"Chắc là vậy rồi, nếu không sao có thể có động tĩnh lớn như vậy chứ".
"Xem ra thế lực của anh ta không hề nhỏ?"
"Vô tích sự. Mới có mấy ngày mà đã bị tóm rồi".
"Ha ha ha..."
Triệu Đại Thắng cười điên cuồng nói: "Được rồi, mọi người đừng lo lắng nữa, thứ mà Triệu Đại Thắng tôi không thiếu chính là tiền, tên Lôi Tuấn đó vẫn sống thì đã sao, sớm muộn gì cũng bị tôi giết chết thôi".
Người nhà họ Hứa gật đầu lia lịa.
Mọi việc đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách hy vọng vào Triệu Đại Thắng thôi.
...
Tại nhà Hứa Phương Hoa.
“Phương Hoa, con tận mắt chứng kiến Lôi Tuấn được cứu ra ngoài sao?”, Hứa Hán Văn hỏi.
"Con không tận mắt nhìn thấy".
Sắc mặt của Hứa Phương Hoa đã đỡ hơn rất nhiều, cô cười nói: "Nhưng chuyện này là do chính miệng cô Hồ nói với con, cô ấy chắc chắn không nói dối con đâu, hơn nữa... hố sâu ở sau ngọn núi đó là có thật".
"Ừm!"