Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng quát lớn, hơn mười vệ sĩ xông vào.


Tất cả đều rất cường tráng, vừa nhìn là biết thân thủ bất phàm.


“Ông chủ, có chuyện gì vậy?”, đội trưởng vệ sĩ lớn tiếng hỏi.


“Bắt hai người họ lại cho tôi”, Từ Huy nói với vẻ mặt đầy âm hiểm.


“Lên cho tôi”.


Đội trưởng vệ sĩ quát lớn một tiếng, hơn mười người xông lên.


Kim Bưu quay đầu nhìn sang Cao Cương, cười nói: “Phiền anh…”


“Vãi!”


Nam Thiên Vương Cao Cương nhảy lên, giống như một tảng đá lớn áp đỉnh, trực tiếp đập vào đám người.



Giống như mãnh hổ với đàn dê, đánh một trận quay cuồng…


Hơn mười vệ sĩ, trong mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ bị đánh bay về các phía, bọn họ không ai không bị đập lên trần nhà hoặc bị đập vào tường, kêu la, kinh hãi kêu lên trượt xuống đất… đa số trực tiếp bị đánh ngất đi.


Từ Huy vẫn chưa kịp hưng phấn thì đã sợ trố mắt.


Không đợi hắn phản ứng, một bàn tay lớn đã tóm hắn lên, đập mạnh xuống dưới chân Kim Bưu.


Đầu gối của Từ Huy bị đập vỡ xuống sàn nhà, kêu lên thảm thiết, không đứng lên nổi.


Còn Cao Cương lại phủi tay, quay về chỗ ngồi xuống.


“Anh Cương vất vả rồi”.


Kim Bưu cười ha ha, đưa cho Cao Cương một điếu thuốc.


“Thật mất mặt”, Cao Cương bĩu môi nói.


“Làm sao?”, Kim Bưu hỏi.


“Tôi còn nghĩ rằng sẽ gặp được cao thủ, gây cả nửa ngày lại là đám phế vật, sớm biết như vậy, tôi sẽ không đích thân đến, đây đúng là sỉ nhục với tôi”.


Cao Vương nói xong liền nâng chân lên, Từ Huy quỳ dưới đất liền bị đá bay ra xa.


“Không thể trách tôi, cũng không thể trách giám đốc Từ”.





Kim Bưu lại cười quái dị nói: “So với thân thủ của anh, đâu còn có cao thủ gì?”


“Kim chủ đúng là Kim chủ, quả nhiên rất biết ăn nói”.


“Ha ha ha ha…”


“Rốt cuộc các ông muốn gì?”


Từ Huy thấy toàn bộ vệ sĩ bị phế, mình lại không đứng lên nổi, lúc này đối phương lại đang tán dóc với nhau, đây đúng là nỗi nhục lớn đối với hắn.


“Tôi đã nói ông sắp gặp xui xẻo mà!”


Kim Bưu ngạo mạn nói: “Rất đơn giản, tôi cho ông hai lựa chọn, thứ nhất là hợp tác với tôi, chúng ta cùng đối phó Tưởng Hồng Phi, thứ hai là đối đầu với tôi, bị diệt cùng với Tưởng Hồng Phi”.


“Ha ha ha ha…”


Từ Huy không nhịn được nói: “Đừng cho rằng biết đánh thì giỏi lắm, tôi chỉ là một con chó săn của Tưởng Hồng Phi mà thôi, các ông muốn đối phó ông ta…. Đúng là kẻ ngu nói mê”.


“Anh ra tay nhẹ quá phải không?”, Kim Bưu nói với Cao Cương.


“Phiền chết đi được!”


Cao Cương sải bước lên phía trước, chỉ nghe thấy Từ Huy kêu thảm một tiếng.


Cao Cương lại quay về chỗ cũ, Từ Huy lúc này đã bị gãy một cánh tay.


“Khốn khiếp, rốt cuộc ông muốn thế nào?”, Từ Huy kêu to.


“Tin tôi đi, tôi có thể giết được Tưởng Hồng Phi”, Kim Cưu cười hào sảng


“Nhưng liên quan gì đến tôi?”, Từ Huy sợ thực sự.


“Ông nói hết chuyện của tập đoàn Đằng Phi cho tôi, tôi không những có thể cho ông một con đường sống, mà còn sẽ cho ông một món tiền lớn, nếu không, ông đã gặp tôi, bây giờ quay về, ông chủ của ông cũng không tha cho ông”.


Kim Bưu nói xong, đứng lên chỉnh lại quần áo, lại nói: “Cho ông một ngày để suy nghĩ”.


Hai người sánh vai đi ra ngoài.


Từ Huy ở phía sau, khuôn mặt viết đầy chữ sợ hãi.


Rốt cuộc bọn họ là ai? Sao dám ngang nhiên đả kích Tưởng Hồng Phi?


Lẽ nào… là kẻ thù của Tưởng Hồng Phi?





Trong một đêm, cả con phố Bách Hoa bị đập thành đống đổ nát.


Chuyện này chấn động rất lớn, ngày hôm sau đã được lên trang nhất của các phương tiện truyền thông.


Vì vậy, tập đoàn Đằng Phi tổn thất nghiêm trọng, các giới cổ đông lần lượt rút lui, người có mắt sớm đã nhìn ra, đây là hành động nhằm vào tập đoàn Đằng Phi có mục đích có kế hoạch, thiên hạ không có kẻ ngốc, dám ngang nhiên đánh, đương nhiên lai lịch rất lớn.


Mặt sẹo và mấy thủ lĩnh bị cảnh sát đưa đi.


Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, những người này được thả ra một cách kỳ lạ.


“Thưa thầy, em đã làm theo chỉ thị của thầy, đưa người ra rồi”.


Giờ phút này, Dương Tiêu, cảnh sát trưởng thành phố Thiên Hoa lễ phép nói vào trong điện thoại.


“Làm tốt lắm!”


Một giọng nói lớn tuổi vang lên: “Tiểu Dương à, có những chuyện tôi không tiện nói với cậu, nhưng là tổng trưởng cảnh sát của cả Nam Vực, tuy không quản được chỗ cậu, nhưng cậu là học sinh của tôi, tôi không thể thấy chết mà không cứu!”


“Thầy à, rốt cuộc có chuyện gì?”, Dương Tiêu vội vàng hỏi.


“Đừng hỏi cũng đừng quan tâm, tôi chỉ nói với cậu một câu, người muốn đối phó Tưởng Hồng Phi là nhân vật lớn siêu cấp, đừng nói tôi và cậu, cho dù các ông lão trong phủ tổng thống, cũng chưa chắc quản được”.


“Cái gì?”


Dương Tiêu liền toát mồ hôi, nói: “Các ông lão đó cũng không dám quản?”


“Đúng thế, cường mạnh đến mức khiến người ta căm phẫn”, đối phương hít sâu một hơi.


“Thưa thầy, cứu em với!”, Dương Tiêu hoang mang toàn hoàn.


“Một chữ, đợi, đợi sự việc qua đi, cậu vẫn là cảnh sát trưởng”.


Đối phương tắt điện thoại.


Cảnh sát trưởng Dương Tiêu nhếch miệng, mồi hôi trên đầu chảy ròng ròng.


Thầy của anh ta là tổng trưởng cảnh sát của hai mươi ba thành phố Nam Vực Hoa Hạ, địa vị thân phận cao như vậy, đêm qua lại gọi điện cả đêm, bảo anh ta tuyệt đối đừng làm khó người đến đập phá.


Dương Tiêu không hiểu, nhưng vẫn làm theo.


Mới vừa nãy, anh ta nghe thấy người muốn đối phó Tưởng Hồng Phi, ngay cả các ông lão của phủ tổng thống Hoa Hạ cũng phải kiêng kỵ ba phần? Thế là thế nào, các ông lão có thể tung hoanh ngang dọc cả Hoa Hạ, người mà bọn họ kiêng sợ, rốt cuộc là người thế nào?


Lạy trời lạy đất, thoát khỏi kiếp nạn này.


Dương Tiêu thở dài một hơi, lập tức gọi một số điện thoại, lớn tiếng nói: “Nghe rõ đây, dạo này tất cả anh em dừng nghỉ phép, theo dõi một người tên mặt sẹo, bất luận người này làm gì, chỉ theo dõi, không đả kích, nghe rõ chưa? Tốt, lặp lại một lượt cho tôi…”





Biệt thự nhà họ Tưởng ở đảo Hồ Tâm.


Trong một phòng khách kín xa hoa, vẻ mặt Tưởng Hồng Phi lạnh lùng ngạo mạn.


Hai người trung niên ngồi đối diện với gã ta, đây là hai gia chủ của gia tộc lớn của Thiên Hoa ngoại trừ nhà gia tộc họ Tưởng, một người tên là Thẩm Hồng Đào, một người tên là La Thế Kiệt.


“Sớm như vậy, vội như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?”, Tưởng Hồng Phi lạnh lùng nói.


“Ông chủ Tưởng, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông vẫn có thể ngồi yên?”, Thẩm Hồng Đào kỳ lạ nói.


“Đúng thế, cổ phiếu Đằng Phi liên tục trượt dốc, cả con phố đều bị đập phá!”, La Thế Kiệt nghi hoặc nói.


“Hoảng cái gì?”


Tưởng Hồng Phi ngậm xì gà, lạnh lùng cười nói: “Một đám du côn lưu manh mà thôi, đừng cho rằng đốt mấy nhà kho của tôi, phá mấy quán của tôi thì có thể hại đến tôi, đúng là kể ngu nói mê”.


“Ông chủ Tưởng, ông giàu có, chúng tôi phải làm thế nào, chúng tôi có cổ phần đấy”.


“Đúng thế, cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi phải rút cổ phần”.


Hai gia tộc lớn và Tưởng Phi Hồng, chắc chắn là mối quan hệ hợp tác làm ăn.


Hiện nay tập đoàn Đằng Phi liên tục bị người ta tấn công, hai vị đại lão cũng không chống được.


“Hai vị, hoảng sợ cái gì chứ!”


Tưởng Hồng Phi cười nhạt nói: “Tin tôi đi, chỉ là một đám thổ phỉ bên ngoài thôi, để bọn chúng nhảy nhót cũng không sao, chỉ mấy ngày nữa, tiêu hết tiền thì cũng rút thôi, đến lúc đó sản nghiệp của ông Kim đó, sẽ thuộc về chúng ta”.


“Không đơn giản như vậy chứ?”


Thẩm Hồng Đào nói: “Tôi nghe nói, người ta nhằm vào ông đấy”.


“Ông chủ Tưởng, rốt cuộc ông đã đắc tội với người nào?”, La Thế Kiệt hỏi.


“Khốn khiếp”.


Tưởng Hồng Phi bỗng đứng lên, lớn tiếng nói: “Hai gia tộc lớn các ông, sao lại đi tin những lời đồn không não đó? Phóng mắt nhìn khắp Trung Vực, ai dám đối đầu với tôi, lẽ nào chán sống rồi sao?”


“Được được được, ông chủ Tưởng đừng kích động”.


“Tôi tin ông, chỉ là nhắc nhở ông đừng lơ là, xin cáo từ”.


Hai gia tộc lớn nhanh chóng đi khỏi dưới con mắt tức giận của Tưởng Hồng Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK