“Chính do việc này mà ra đó”.
Tần Mỹ Ngọc nói: “Con tiện nhân Thương Lam kia đúng là tu luyện thành tinh rồi, nó được ông chủ Kim hậu thuẫn, mọi sự vụ lớn nhỏ đều do nó quyết định hết, nó là cái thá gì chứ, chỉ là một đứa con hoang khác họ mà thôi”.
“Cô Tần, cô ngồi xuống trước đã”.
Người vừa lên tiêng chính là Trần Quang, bố của Trần Uy.
“Cảm ơn chú”.
Tần Mỹ Ngọc ngồi sát rạt Trần Quang.
Người đàn bà này suýt nữa đã thành con dâu nhà họ Trần, ánh mắt nhìn Trần Quang đầy mờ ám.
Trần Uy tất nhiên không hề biết.
Trước khi Tần Mỹ Ngọc gặp hắn đã từng gặp bố hắn rồi.
Không sai.
VietWriter.vn
Tiểu thư danh môn đấy… “Trình bày ý tưởng của cô xem nào”.
Trần Quang nói, vẫy vẫy con trai cùng ngồi xuống.
“Rất đơn giản”.
Tần Mỹ Ngọc cười xấu xa: “Bây giờ, dựa vào quan hệ của Lôi Tuấn, Thương Lam có thể nắm bắt được rất nhiều cơ hội, vậy chúng ta trong ngoài phối hợp, tôi sẽ chuyển những dự án này cho nhà họ Trần các người, cuối cùng tiền chúng ta nẫng, nợ Thương Lam gánh, ha ha ha ha…”
“Ừm!”
Hai bố con nhà họ Trần đồng loạt gật đầu.
“Không tệ, rất thông minh!”, Trần Quang khen ngợi.
“Bấy bì à…”
Trần Uy vừa ôm Tần Mỹ Ngọc vừa cười đểu: “Chuyện này… chỉ cần em thành công, anh còn có thể giúp em thêm một chuyện lớn, đến lúc đó, anh sẽ khiến cho Thương Lam mãi mãi biến mất khỏi thế giới này”.
“Anh không sợ nhà họ Kim, không sợ Lôi Tuấn à?’, Tần Mỹ Ngọc vô thức nói.
“Bọn họ?”, Trần Uy lại xoa cằm.
“Thưa ông, thưa cậu, không xong rồi…”
Một quản gia vội vã chạy vào.
“Hấp tấp cái gì chứ, có chuyện gì?”, Trần Quang tức giận.
“Bên ngoài có rất nhiều xe, một đám người đang xông vào”.
“Ai?”
“Không biết!”
“Bảo vệ đâu?”
“Đang ngăn lại, nhưng có vẻ… không ngăn nổi!”
“Cái gì?”
Bố con nhà họ Trần bỗng đứng phắt dậy, cảm thấy chuyện không phải tầm thường.
Nhà họ Trần là gia tộc hạng hai của thành Hương Giang, bên ngoài có vẻ vinh quang đấy, nhưng bên trong mục rỗng cả rồi.
Trong biệt thự có mười mấy bảo vệ, mười mấy vệ sĩ.
Hơn hai chục người giữ nhà, vậy mà ngăn không được đám người xâm nhập gia cư à?
Chuyện này… rõ ràng không phải chuyện nhỏ.
“Đánh ác vào, đạp lên nó xông vào cho ông!”
Bên ngoài vọng vào tiếng rống giận dữ của một người đàn ông.
Bảo vệ, vệ sĩ nhà họ Trần vừa đánh vừa lùi dần… Chẳng bao lâu sau, một đám hơn chục người gậy gộc đã xông vào phòng khách lớn nhà họ Trần.
“Ngang ngược, mấy người là ai?”, Trần Quang hét lớn.
Trần Uy lúc này thấy chuyện không xong đã trốn biệt vào một góc phòng gọi điện thoại… “Ồ, cũng đủ mặt nhỉ!”
Đám người rẽ lối nhường đường, mặt sẹo bước lên, lạnh lùng hỏi: “Bọn bay hẳn phải biết tao là ai chứ?”
“Mặt…”
Người đầu tiên mở miệng nói, chính là Tần Mỹ Ngọc.
Vừa nhìn thấy mặt sẹo, người đàn bà khốn nạn lập tức nép vào một bên.
“Mặt sẹo, là mày?”