Trương Hải Dương ngẩn người, nhưng cũng chỉ trong phút chốc.
“Mày là ai hả, đây là phòng bao của tao, mau cút đi”.
Trương Hải Dương say rượu, hoàn toàn không coi Lôi Tuấn ra gì.
“Oa, đẹp trai quá!”, một đồng nghiệp nữ bất giác nói.
“Đẹp trai có tác dụng gì? Đáng tiếc là tên trai bao!”
Lý Tú Châu bày vẻ mặt trà xanh, nói một cách kỳ quái.
“Thật không ra sao, vợ đi liên hoan, ông xã còn theo đến, người đàn ông như vậy vô dụng nhất, đúng là đáng tiếc cho thân xác tuyệt vời của Phương Hoa”, Tiết Mỹ Linh nói năng càng không khách sáo.
Lôi Tuấn bình tĩnh nhìn mọi người, không thèm quan tâm.
“Có chuyện gì vậy?”, anh nhẹ nhàng hỏi Hứa Phương Hoa.
“Sao anh lại ở đây?”, Hứa Phương Hoa rất ngạc nhiên.
“Vừa hay anh ăn cơm cùng bạn, đồng nghiệp của em giúp em gọi điện thoại”.
“Bọn họ… ức hiếp em”.
Hứa Phương Hoa ấm ức, cũng không kiềm chế được, nước mắt trào ra.
“Đừng khóc, đừng khóc, có ông xã ở đây”.
Lôi Tuấn nổi tinh thần bảo vệ vợ, nhưng khuôn mặt anh vẫn mang theo nụ cười quỷ dị.
“Nghe rõ chưa, bảo mày cút đi!”, Trương Hải Dương kêu lên lần nữa.
“Ôi trời, mau ra ngoài đi, đúng mà mất hứng!”, Lý Tú Châu nói.
“Đưa bà xã của anh cút ra ngoài, nơi cao cấp như này không phải chỗ hai người nên đến”.
Tiết Mỹ Linh ghét Hứa Phương Hoa, lại ngưỡng mộ ông xã của cô, vì vậy tỏ ra rất tức giận.
“Các người đủ rồi đấy!”
Đồng nghiệp nam Lý Phong không thể nhịn được nữa kêu lên: “Mọi người đều là đồng nghiệp, các người thật quá đáng? Vợ chồng bọn họ không đắc tội với các ngươi, hà tất phải vậy?”
“Anh nói gì vậy?”
Lý Tú Châu lớn tiếng nói: “Cô ta tự khóc lóc, liên quan gì đến chúng tôi?”
“Tôi nói Lý Phong này, biết anh thích Phương Hoa, nhưng ông xã người ta đến rồi, anh còn giả bộ cái gì? Sao nào, anh cũng muốn làm trai bao?”, Tiết Mỹ Linh trực tiếp mắng anh ta.
“Các người thật quá đáng, cùng là phụ nữ, hà tất phải làm khó nhau?”, Lý Phong nói thẳng.
“Câm miệng cho tôi”.
Trương Hải Dương chỉ vào đầu của Lý Phong, lớn tiếng mắng: “Khốn khiếp, cậu là cái thá gì? Có tôi ở đây, không đến lượt cậu chỉ tay năm ngón”.
“Cậu cũng xứng?”
Lý Phong nói: “Anh là trưởng phòng kinh doanh, lại ức hiếp cấp dưới nữ, anh cho rằng ai cũng giống như Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh, cho tiền là có thể lên giường sao?”
“Mày nói ai đấy hả, bà giết chết mày”, Lý Tú Châu ném một ly rượu qua.
“Anh còn dám thêm một câu, tôi bảo chồng tôi lột da của anh”, Tiết Mỹ Linh càng độc địa.
“Lý Phong, mẹ kiếp, cậu bi khai trừ, cút ngay lập tức cho tôi”.
Trương Hải Dương đập chai rượu xuống đất, lớn tiếng mắng.
“Không cần anh nói thì tôi cũng sẽ đi, nhóm rác rưởi này, tôi đã không muốn làm từ lâu rồi”.
Cả phòng bao ồn ào ầm ĩ.
Người trong cuộc mắng chửi nhau, nhưng đa số mọi người đều xem trò vui.
Lý Phong tức giận bừng bừng đi ra ngoài, lúc đi qua Lôi Tuấn, anh ta nhét điện thoại của Hứa Phương Hoa cho anh, nói: “Vị đại ca này, bà mã của anh bị hai người phụ nữ này ức hiếp, còn bị tên cháu chắt này sờ đùi, nếu anh là đàn ông, thì báo thù cho bà xã anh đi”.
Mấy năm nay Lôi Tuấn không chinh chiến, làn da đúng là rất trắng.
Có lẽ trong mắt Lý Phong, Lôi Tuấn anh cũng không phải là người có bản lĩnh.
Cho nên trước khi đi, anh ta mới nói như vậy!
“Người anh em này, cảm ơn anh, anh đừng đi vội”.
Cuối cùng Lôi Tuấn đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, khuôn mặt mỉm cười nói.
“Anh muốn làm gì?”, Lý Phong hỏi theo bản năng.
“Tôi nghe anh, tôi báo thù cho bà xã của tôi, nhân tiện giải sầu cho anh”.
Lôi Tuấn vỗ vai của Lý Phong, sau đó để Hứa Phương Hoa ngồi bên cạnh.
“Sao yên lặng như vậy”.
Lôi Tuấn bỗng quát lớn một tiếng, trấn áp cả hiện trường.
“Cô và cô, ức hiếp bà xã của tôi, đúng không?”
Lôi Tuấn chỉ vào Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh nói.
“Đừng giả bộ nữa, mau cút đi!”, Lý Tú Châu khinh bỉ nói.
“Tôi ức hiếp cô ta đấy, làm sao? Nói cho anh biết, ông xã của tôi sắp đến!”, Tiết Mỹ Linh không hề kiêng sợ nói.
“Cả tôi nữa”.
Trương Hải Dương mượn rượu, không cần Lôi Tuấn hỏi, chủ động thừa nhận nói: “Bà xã của anh đẹp như vậy, thì nên để mọi người cùng hưởng, thế này đi người anh em, để bà xã của anh ở với tôi đêm nay, tôi cho anh mười ngàn, ha ha ha ha…”
“Thật không tồi!”
Lôi Tuấn cảm thán vỗ tay, nói: “Sống không tốt sao, lại cứ muốn chết?”
“Xí…”
Các cô gái đều phát ra tiếng kêu khinh thường, bao gồm cả Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh.
Bốp!
Lôi Tuấn bỗng vung mạnh tay.
Trương Hải Dương bị đánh trúng trực tiếp bay lên, đập mạnh lên bàn rượu.
“Khốn khiếp, mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không? Ông chủ tập đoàn Thẩm thị là họ hàng của tao, biết tập đoàn Kim Hoa không? Tao đã từng đánh Tưởng Hồng Phi”.
Trương Hải Dương ngồi giữa chiếc bàn tròn, khởi động chức năng xuyên tạc bừa bãi.
Bởi vì cú đánh này của Lôi Tuấn nhìn có vẻ nhẹ, nhưng Trương Hải Dương hắn đã không dậy nổi.
“Tập đoàn Thẩm thị? Tập đoàn Kim Hoa? Còn cái gì mà Tưởng Hồng Phi?”
Lôi Tuấn đột nhiên quát lớn: “Vào hết đây cho tôi”.
Cánh cửa phòng bao bỗng bị đẩy mở.
Người đầu tiên đi vào là mặt sẹo, lập tức đứng phía sau Lôi Tuấn.
Người đi theo sau là Kim Bưu vẻ mặt bất lực.
Phía sau nữa là Thẩm Hồng Đào khuôn mặt méo mó, cắn răng nghiến lợi.
Cuối cùng là La Thế Kiệt vẻ mặt cảm thấy mình may mắn…
“Chủ tịch Thẩm!”
“Là chủ tịch Thẩm!”
Tất cả những người trong phòng, ngoại trừ Hứa Phương Hoa, đều hoảng sợ đứng lên.
Kể cả Lý Phong không định làm việc ở đây nữa nhìn thấy gia chủ của hai gia tộc lớn cũng vô cùng kinh sợ!
Trương Hải Dương ở trên bàn càng hoảng sợ.
Hắn ta muốn đứng lên, nhưng lại không thể, dứt khoát quỳ trên bàn.
Trên thực tế, Kim Bưu và mặt sẹo, kể cả hai ông trùm thành phố Thiên Hoa vẫn luôn đứng bên ngoài cửa.
Bọn họ đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại bên trong.
Thẩm Hồng Đào lúc này hận không thể bóp chết Trương Hải Dương.
Ông ta vừa lấy được sự tín nhiệm của Lôi Tuấn, cấp dưới của mình lại dám ức hiếp bà xã của người ta? Còn muốn đưa bà xã của người ta đi trước mặt người ta?
Haiz…
Việc đã đến nước này, không còn chỗ cứu vãn nữa rồi, tùy theo số trời đi!
Thẩm Hồng Đào lại gần Lôi tuấn, cúi đầu không nói một lời.
“Chủ tịch Thẩm, sao ông lại đến đây?”
Trương Hải Dương vừa kinh ngạc vừa vui mừng lập tức nói với người bên cạnh: “Mau mau mau, dìu tôi xuống”.
“Tất cả đứng im!”
Mặt sẹo chặn phía trước Hứa Phương Hoa lạnh lùng nói.
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại vô cùng uy nghiêm, lập tức không có ai dám cử động thật.
“Ông Thẩm, họ hàng nhà ông?”
Lôi Tuấn chỉ vào Trương Hải Dương, hỏi Thẩm Hồng Đào.
“Anh Lôi, xin anh cứ tự nhiên, tôi không có họ hàng như vậy”.
Thẩm Hổng Đào sớm đã không có chỗ dung thân, đầu đầy mồ hôi, bản thân còn khó bảo toàn, đâu thể quan tâm tới họ hàng quăng tám sào cũng không tới này, hận không thể đích thân thịt hắn.
“Cậu Kim, hình như anh ta quen biết cậu?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Anh Tuấn, đừng đùa nữa, nhiều người biết tôi lắm!”
Kim Bưu không sợ, hắn chỉ không muốn Lôi Tuấn quá tức giận.
Yên lặng!
Cả phòng bao im lặng như tờ!
Những nhân viên có mặt ở đây, cho dù thân phận không cao nhưng ít nhất cũng nhận ra Kim Bưu và hai ông trùm.
Thẩm Hồng Đào càng không cần nói, nhà hàng này là của ông ta.
Vị ông chủ Kim đứng nơi đầu sóng ngọn gió Thiên Hoa gần đây, lại gọi ông xã của Hứa Phương Hoa là anh Tuấn? Nhìn dáng vẻ cười của hắn, hoàn toàn là dáng vẻ đàn em.
Lại nhìn La Thế Kiệt phía sau, cun cút ngoan ngoãn, không dám nói một câu!
Rốt cuộc ông xã của Hứa Phương Hoa… là ai?