Lôi Tuấn cũng không quay đầu lại, sải bước đi về phía trước.
Hồ Mị Nhi nhìn bóng lưng của Lôi Tuấn, tràn đầy vẻ dịu dàng…
“Ngồi xuống, uống rượu”.
…
Đã gần nửa đêm, đèn điện nhà họ Tần vẫn sáng trưng.
Ba mẹ con nhà họ Tần, thêm cả con rể cả Tôn Hạo, còn có Thương Lam đều đợi ở phòng khách.
“Cậu ba về rồi”.
Quản gia ở ngoài cổng hô lớn một tiếng.
Người trong phòng khách đều run lên.
“Hả, tất cả đợi tôi à?”
Lôi Tuấn cười ha ha đi vào phòng khách.
“Anh đi đâu vậy?”
Thương Lam chạy lên, lo lắng hỏi.
“Anh có chút chuyện, vừa xử lý xong”.
Lôi Tuấn kéo tay Thương Lam đi đến chỗ sofa.
“Làm gì thế, tất cả ngồi đi?”, Lôi Tuấn hiếu kỳ hỏi.
“Con rể, con ngồi trước đi”, Trương Quế Trân cũng cười nói.
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn ngồi xuống, sắc mặt thản nhiên nói: “Được rồi, tất cả ngồi đi!”
“Được!”
Đến lúc này người nhà họ Tần mới dám ngồi xuống.
Không có ai ngồi vừng vàng, tất cả đều thấp thỏm ngoan ngoãn nhìn Lôi Tuấn.
“Con rể à, trước đây là mẹ hồ đồ, có mắt mà không thấy Thái Sơn, con nể mặt lão Tần và Thương Lam, đừng so đo với mẹ được không?”, Trương Quế Trân cầu xin với vẻ mặt méo mó.
“Em rể, chị sai rồi, chị nhìn người bằng mắt chó, xin cậu tha thứ”, cô cả Tần Mỹ Kiều nói.
“Tôi…”
“Cô câm miệng”.
Không đợi Tần Mỹ Ngọc lên tiếng, Lôi Tuấn liền lạnh lùng quát một tiếng.
“Em rể, mọi người biết sai thật rồi, em muốn nổi giận thì nổi giận với anh, dù sao trong gia đình này, bây giờ ngoại trừ em, chỉ có anh là đàn ông”.
Người lên tiếng lần này là chồng của cô cả Tôn Hạo, mọi người đều ngồi, hắn ta lại đứng.
Lôi Tuấn gật đầu, rồi lắc đầu.
“Haiz…”
Anh thở dài, nói: “Tôi sẽ không ghi hận bất kỳ ai trong nhà họ Tần, tôi chỉ tiếc thay cho nhà họ Tần, thấy không đáng cho vợ của tôi, còn mọi người, chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, nhưng làm người phải lương thiện, phải làm việc tốt, không phải nhà họ Tần vô tình, mà là ngu dốt”.
“Đúng đúng đúng”.
“Đúng đúng đúng”.
“Con rể nói rất hay”.