Mục lục
Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116. Có chút không vui


Lúc này Tô Cẩm Khê không thể nghĩ ra tại sao Đường Minh lại làm như vậy, bây giờ chuyện cô hối hận nhất là trước kia cô học rất nhiều sở trường, nhưng tại sao cô không học một số kỹ năng tự vệ.


Will cao lớn lại rắn chắc, đối với anh ta sức mạnh của Tô Cẩm Khê chỉ giống như gãi ngứa.


“Cứu mạng, cứu mạng…” Cô không biết làm thế nào chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu.


Vốn dĩ trong hội trường mở nhạc, mà ở đây lại là ban công, nếu không có ai ở trên ban công, thì sẽ không ai nghe thấy được.


“Cô Tô, sẽ không có ai tới đây đâu, cô từ bỏ đi, để tôi hôn có một cái nào.”


“Anh tránh ral”


“Ai ở đó?” Giọng một người đàn ông vang lên.


Tô Cẩm Khê không cần biết người bên kia là ai, cô không ngừng kêu cứu, “Xin anh giúp tôi.”


Vốn dĩ Cố Nam Thương cũng không thích những dịp như này, nhìn thấy anh một đống người sẽ chạy đến chào đón.



Vừa bước ra ban công thì nghe thấy tiếng kêu cứu của một người phụ nữ, đi theo tiếng phát ra âm thanh, anh thấy một người đàn ông đang ôm một người phụ nữ muốn quấy rối người đó.


“Buông cô ấy ra!” Giọng Có Nam Thương lạnh lùng, vội vàng đi về phía hai người họ.


Will hơi mất kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy người đang đi tới, hiển nhiên là quen biết Cô Nam Thương.


“Anh Có…”


“Anh Will coi nơi này là nơi như nào?” Giọng Cố Nam Thương lạnh lùng.


Will hơi kiêng ky anh ta, lập tức buông Tô Cẩm Khê ra, “Anh Có, cô ấy là bạn gái của tôi, nhát thời tôi nhịn không nỗi.”


Tô Cảm Khê vội vàng chạy về phía Cố Nam Thương, trực giác của cô cho biết Will sẽ không dám động vào người đàn ông này.


“Tôi không phải là bạn gái của anh ta, tiên sinh, xin anh cứu tôi.


“Đừng lo, có tôi ở đây, anh ta sẽ không dám làm tổn thương cóc Will đành phải vội vã bỏ chạy, Cố Nam Thương nhìn người phụ nữ đang nắm chặt góc quần áo của anh như một con mèo con Sợ hãi.


“Không sao đâu, anh ta đi rồi, cô là người Trung Quốc à?”


Giọng anh không khỏi nhẹ nhàng hơn.


Tô Cẩm Khê buông anh ta ra, lùi lại một bước, “Ừ, cảm ơn anh Cố đã cứu tôi.”


Trong khoảnh khắc đó Tô Cẩm Khê không biết nếu người này không xuắt hiện thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.


“Chuyện nhỏ thôi, sau này cân thận hơn chút là được, cô đi một mình thì không nên ở những nơi hẻo lánh như thế này.” Cố Nam Thương nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm Khê.


“Cô gái, tôi đã gặp cô ở đâu rồi phải không?” Làm sao anh lại cảm thấy cô rất quen, như thể anh đã từng nhìn thấy cô.


Nghe lời nhắc nhở của anh Tô Cảm Khê mới nhớ ra, “Lúc trước ở trong nhà hàng chúng ta đã gặp nhau.”


Bởi vì anh có ngoại hình giống người phương Đông, nên Tô Cẩm Khê đã đặc biệt chú ý đến anh, lúc đó Cố Nam Thương chỉ nhìn thấy sườn mặt cô.


“Chẳng trách tôi lại cảm thấy quen quen, xem ra chúng ta thật sự có duyên, tôi tên Cố Nam Thương, Nam trong Nam Son, Thương trong thương hải tang điền, rất vui khi được gặp cô.”


Tô Cảm Khê lẫm bẩm: “Thương Hải.”


Cố Nam Thương nghe thấy hai chữ này từ trong miệng Tô Cẩm Khê, tim anh đột nhiên nhảy dựng.


“Sao vậy?”


“Không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi vừa mới nhớ đến một câu thơ, tằng kinh thương hải nan vi thủy. Xin chào, tôi là Tô Cẩm Khê, Cẩm trong cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, Khê trong khe suối.”


Cố Nam Thương bắt gặp đôi mắt biết cười của cô, đôi mắt của cô rất đẹp.


“Cô Tô, tên cô nghe rất êm tai, tôi đưa cô vào.”


Trên người cô có một điểm đặc biệt thôi thúc người khác đến gần cô. Cô trông thật xinh đẹp, mang lại cho người khác cảm giác muốn bảo vệ cô.


“Cảm ơn.” Tô Cẩm Khê sợ mình lại gặp Will, có người ở bên cạnh sẽ yên tâm hơn một chút.


Hai người đi về phía đại sảnh, vừa tới đại sảnh, Tô Cảm Khê liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.


Tư Lệ Đình xuất hiện trong bộ vest có hoa văn màu tím sẫm.


Bộ vest chỉn chu tôn lên dáng người thẳng tắp, tràn đầy sức sống của anh.


Cô đã quen nhìn anh mặc đồ đen, bỗng thấy anh mặc màu này, lại càng có vẻ bí ẫn và quý phái hơn.


Anh là một nhân vật như vậy, bất kể anh xuất hiện ở đâu, chỉ cần liếc mắt là cô có thể nhìn thấy anh.


Giống như một viên minh châu sáng lấp lánh, thật khó có thể bỏ qua.


Tô Cảm Khê chưa kịp vui thì thấy người phụ nữ khoác tay anh, chính là Mễ Nhược người lúc sáng xuất hiện ở sảnh khách sạn.


Buổi sáng, cô ta mặc bộ đồ công sở, buổi tối cô ta đã thay một chiếc váy đen gợi cảm và quyền rũ.


Tóc được kẹp cố định phía sau, trên mặt trang điểm cũng có chút quyến rũ, không biết có phải là ảo giác của Tô Cảm Khê hay không.


Tô Cẩm Khê cảm thấy buổi tối cô ta giếng như một người phụ nữ nhỏ, không còn mạnh mẽ như trước.


Cô biết chú ba yêu mình, có thể cô ta chỉ là bạn tiệc của anh, cô không nên nghĩ nhiều.


Lúc mới bước vào hội trường chẳng phải cô cũng đã khoác tay Đường Minh sao? Đây chỉ là một phép lịch sự.


“Sao vậy?” Cố Nam Thương thấy Tô Cầm Khê đột ngột dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô.


“Tôi hơi khát, anh Cố anh tùy ý đi, tôi đi qua đó.”


Mặc dù Tô Cẩm Khê đã tự an ủi bản thân nhưng vẫn hơi khó chịu, mắt không thấy tâm không phiền, cô quyết định tránh xa.


Hừ, lúc về phải bắt anh giải thích cho mình mới được.



Tô Cảm Khê cầm một chiếc bánh nhỏ xúc một thìa lớn nhét vào miệng.


Lúc tức giận cô ăn đồ ngọt sẽ thấy vui vẻ, lúc này Tô Cảm Khê không muốn nhìn thấy Đường Minh.


Không ngờ, mục đích anh ta để cô ở đây là chỉ để giúp anh ta có được dự án đó.


Càng nghĩ cô càng tức giận, cô xúc từng miếng bánh nhét vào miệng, vừa hay cô chưa ăn tối.


Cố Nam Thương không đi xa, anh đứng cách đó không xa nhìn cô gái nhỏ nhét từng miếng bánh vào miệng.


Khuôn mặt như con sóc nhỏ, không phải con gái sợ ăn đồ ngọt sao?


Ăn như vậy không sợ mập hả? Có điều trông cô hơi gầy, béo hơn một chút cũng tốt.


“Ngon lắm à?” Cố Nam Thương bước đến chỗ cô, hỏi.


Tô Cảm Khê hoảng sợ, nhìn thấy là Cố Nam Thương cô mới buông lỏng cảnh giác.


“Ừ, thực sự rất ngon, tôi chưa ăn tối, tôi hơi đói, không biết khi nào thì cuộc đấu giá này mới bắt đầu.”


Cố Nam Thương nhìn đồng hồ, “Nửa giờ nữa sẽ bắt đầu.”


“Thật tốt, tôi vẫn còn nửa giờ để ăn.” Tô Cẩm Khê cười vui vẻ, lấy một chiếc bánh matcha khác.


“Anh Có, phiền anh lấy hộ tôi một ly nước cam.”


Cố Nam Thương nhịn không được bật cười, rốt cuộc cô gái này đến đây với ai vậy? Coi chỗ này là quán buffet hả?


Anh nhìn xung quanh, toàn tốp ba tốp năm. Mọi người đến đây đều có mục đích. Mục đích của cô là đến để ăn hả?


Anh thuận tay lấy cho cô một ly nước cam, Tô Cẩm Khê nhấp một ngụm, nói, “Rất ngon, cảm ơn anh Có.”


Tư Lệ Đình biết tối nay Tô Cẩm Khê sẽ đến đây, vừa bước vào hội trường anh đã tìm kiếm bóng dáng cô gái nhỏ.


Tìm được Đường Minh, nhưng Tô Cẩm Khê không ở bên cạnh anh ta, mắt công anh còn muốn nhìn cô gái nhỏ mặc lễ phục.


“Đình, anh đang tìm gì vậy?” Mễ Nhược phát hiện ra ngay khi bước vào hội trường anh đã nhìn xung quanh, điều này khác với mọi khi.


“Không có gì, người đó đâu?”


“Hình như anh ta vẫn chưa tới, lát nữa anh ta tới phiền anh giúp tôi một chút.”


Tư Lệ Đình gật đầu, “Cô đã giúp tôi một ân huệ lớn như vậy, tự nhiên tôi phải giúp cô, chỉ là tôi thấy Ân Tu khá tốt, cô có chắc là không muốn cân nhắc anh ta không?”


“Không thích thì là không thích thôi. Dù anh ta có tốt đến đâu cũng không phải món ăn của tôi.”


“Đây là quyền tự do của cô, chuyện tình cảm tôi không tiện đánh giá, tôi đi loanh quanh một lát.”


Tư Lệ Đình đang nhớ thương Tô Cẩm Khê, anh nhìn đồng hồ, lẽ ra cô nên vào hội trường rồi chứ, sao không thấy bóng dáng vật nhỏ đâu?


Tô Cẩm Khê đã đi vòng đến phía sau anh cách đó không xa, cô đang ăn những chiếc bánh nhỏ, thật ra nếu không có Mễ Nhược ở đó, Tô Cắm Khê đã muốn chạy qua bịt mắt anh rồi.


“Chờ một chút, Ân Tu đến rồi.” Mễ Nhược lại khoác tay Tư Lệ Đình.


Hai tay cầm bánh của Tô Cảm Khê hơi cứng ngắc, đã tới giờ này rồi sao vẫn còn khoác tay?


Một người đàn ông mặc vest trắng đi về phía họ, “Tiểu Nhược.”


Tô Cẩm Khê tò mò thò đầu ra nhìn người đàn ông, nghe anh ta gọi tên Mễ Nhược rất thân mật, phải bạn trai của Mễ Nhược không?


Hừ, bạn trai của cô ta cũng tới đây rồi mà vẫn còn khoác tay chú ba, Tô Cầm Khê hận không thể bước tới bẻ tay Mễ Nhược.


“Ân Tu, giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi.”


Tô Cầm Khê đang ăn bánh thì choáng váng, đây là cốt truyện gì vậy? Chú ba là bạn trai của cô ta?


Không thể nào, chú ba không phải là người như vậy, mình phải tin tưởng chú ba.


Rõ ràng Ân Tu có chút không tin, “Mễ Nhược, mấy ngày trước hai nhà chúng ta mới cùng nhau ăn cơm, rõ ràng dì nói…”


“Bà ấy nói là việc của bà ấy. Tôi thích ai, muốn ai trở thành bạn trai của tôi là việc của tôi. Sau này anh đừng quáy rầy tôi nữa.”


Ấn Tu hơi sốt ruột tiến lên nắm lấy tay Mễ Nhược, “Em đang đùa anh à? Tiểu Nhược, anh thích em như vậy, em không thể ở bên người khác.”


“Phiền anh bỏ tay ra, Mễ Nhược là bạn gái của tôi.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói, đem Mễ Nhược ôm vào lòng.


Sắc mặt Tô Cầm Khê hoàn toàn đơ ra, Mễ Nhược…là bạn gái của anh sao? Thế cô là gì của anh?


Nam nữ ôm nhau trước mặt này rõ ràng rất xứng đôi, hai người mới là người cùng một thế giới, cô chỉ là một cái bình hoa vô dụng, sao có thể xứng với anh?


Tô Cẩm Khê buồn bã mắt mát rời đi, cũng không biết họ sẽ nói gì tiếp theo.


Mắt công cô vẫn luôn nghĩ chú ba không giống những người khác, anh nói cô hãy làm những chuyện cô thích làm, anh sẽ bảo vệ cô.


Nhưng chú ba à, sao anh lại có thể nói dối em?


Tô Cẩm Khê như người mất hồn đi ngang qua Đường Minh, Đường Minh không biết tại sao sắc mặt cô lại xấu đến như vậy, như thê vừa mới chịu đả kích lớn.


“Cảm Khê, em làm sao vậy?” Anh ta vẫn không biết Tô Cảm Khê bị Will quấy rồi.


Anh ta vươn tay muốn giữ lấy Tô Cầm Khê, Tô Cẩm Tây lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Đừng chạm vào tôi.”


Cả người Tô Cẩm Khê lạnh lùng như băng, Đường Minh chưa từng thấy qua, Đường Minh cũng không dám chạm vào cô, chỉ có thể ngắn người nhìn cô đi ra ngoài.


“Cô Tô, cô muốn đâu?” Cố Nam Thương đuổi theo cô.


Tô Cẩm Khê ngây người đứng ở bên ngoài, nghiêng đầu nhìn anh ấy, “Đúng vậy, tôi nên đi đâu?”


Từ nhỏ ở nhà họ Tô cô chưa được cảm nhận cái gọi là ấm ấp, sau này gặp Tư Lệ Đình, ban đầu cô nghĩ vòng tay đó là của mình, nhưng giờ cô mới biết anh đã thuộc về một người phụ nữ khác.


“Cô Tô, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô bị sao không?”


Cố Nam Thương cũng không thể nói tại sao anh lại quan tâm đến cô gái này đến vậy, anh chỉ nghĩ nếu bây giờ để cô đi, có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tô Cầm Khê khó có thể diễn tả tâm trạng hiện tại của mình cho anh biết, “Tôi chỉ hơi không vui thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK