Ba Tô bị mẹ Tô tẩy não, cho đến bây giờ đều cam chịu với thái độ của Tô Cẩm Khê.
Cần thận nhớ lại từ xưa đến nay, Tô Cẩm Khê chưa từng làm chuyện có lỗi với nhà họ Tô, càng nghĩ ba Tô càng thấy hổ thẹn. Nhưng những gì mẹ Tô nói cũng là thật, bây giờ ông ta nói sẽ chỉ mang đến tai họa cho nhà họ Tô mà thôi.
Những người đến dự tang lễ của Tô Cẩm Khê cơ bản đều là những người đã tham dự hôn lễ hôm trước, mấy ngày trước cuộc sống vẫn còn sống động đột nhiên biến mắt, ai nấy đều thốn thức không thôi.
Tang lễ trải đầy hoa trắng, tất cả những người đến đều mặc đồ đen.
Nhìn thoáng qua, Tô Cẩm Khê thấy Tư Lệ Đình đang đứng trước lọ đựng tro cốt, quần áo đen, mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lam phủ đầy một lớp màu xám.
Tuy anh vẫn thẳng lưng như trước, giống như cây tùng sẽ không bao giờ ngã xuống.
Nhưng bây giờ bóng lưng của anh lộ ra một sự hoang vắng và cô đơn vô tận, Tô Cẩm Khê ngắn lệ nhìn Tư Lệ Đình.
Anh đứng trước lọ đựng tro cốt, sắc mặt xanh xao, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, vì chịu đả kích và xảy ra tai nạn anh đã gây đi nhiều.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lọ đựng tro cốt, như thể đang vuốt ve má Tô Cẩm Khê.
“Tô Tô, em là đồ lừa đảo.”
Tô Cẩm Khê hoá trang ăn mặc như một người dọn dẹp, cầm chổi đứng nhìn và lắng nghe cách đó không xa, khi nghe những lời anh nói, tim của Tô Cảm Khê nhói đau.
“Rõ ràng em đã nói cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không rời xa anh, sao em lại nhẫn tâm rời xa anh?”
Hiển nhiên giọng nói của Tư Lệ Đình đã khàn khàn, Tô Cẩm Khê không biết hai ngày qua anh đã trải qua như thê nào, trong lòng càng thêm khó chịu.
Chú ba, em cũng không muốn rời xa anh, nhưng em không có cách nào khác.
Cô sợ mọi người phát hiện ra sự tồn tại của mình nên vội cúi đâu xuông, giả vờ dọn dẹp vài mảnh vụn.
“Tô Tô, đều là lỗi của anh, anh không nên nói dối em, nếu anh nói sự thật cho em biết sớm hơn em sẽ không tức giận.
Em không tức giận thì em sẽ không bỏ chạy, là anh hại em! Nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em chết oan đâu.”
Khi Tư Lệ Đình nói ra những lời này, giọng nói nghiền chặt răng, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đã sát hại Tô Cẩm Khê.
Đột nhiên anh mở lọ tro cốt ra, Lâm Quân vội vàng bước tới hỏi: “Cậu chủ, anh muốn làm gì?”
Tư Lệ Đình lấy ra một chiếc vòng cổ rất đặc biệt, “Tôi muốn ở bên Tô Tô mãi mãi.”
Nghe anh nói, Tô Cẩm Khê nhanh chóng ngắng đầu lên, trong giây tiếp theo cô thấy Tư Lệ Đình đặt vào lọ tro cốt một mặt dây chuyền.
Anh giữ chặt mặt dây chuyền, ánh mắt trìu mến, như thể mặt dây chuyền đó là Tô Cẩm Khê.
“Tô Tô, chú ba đã nói cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em, như thế này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi.”
Tô Cảm Khê nhìn thấy anh đem dây chuyền có tro lên trước ngực mình, cô cố nén nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải giữa sự sống và cái chết, mà là khi em đứng trước mặt anh mà không dám nhận nhau.
Những ngày này, Tư Lệ Đình khó chịu, Tô Cẩm Khê còn khó chịu hơn, cô phải chịu thêm một tầng cay đắng, cô yêu mà không dám gặp.
Mãi mãi ở bên nhau? Chú ba, chờ thêm một chút, chúng ta sẽ được ở bên nhau.
Lúc người nhà họ Tô đi tới, sắc mặt Đường Minh cũng có chút phờ phạc.
Mặc dù tình cảm của anh ta dành cho Tô Cẩm Khê không sâu đậm như Tư Lệ Đình, nhưng dù sao thì cô cũng là người anh ta yêu, Tô Cẩm Khê qua đời làm sao anh ta có thể không đau buồn?
Hôm nay mẹ Tô cố tình thoa thêm phấn nền, sợ người khác nhìn thấy mình giả vờ buồn, nên sắc mặt trông rất nhọt nhạt.
Tô Mộng cũng vậy, hai người đều tái nhợt như thây ma, Đường Minh bắt lực nhỏ vào.
“Chú ba, bớt đau thương.” Mặc dù Đường Minh muốn nói nhiều lời chia buồn hơn, nhưng khi nói ra cũng chỉ biến thành câu này.
Thậm chí mẹ Tô còn cường điệu hơn, bà ta bổ nhào lên lọ tro cốt, “Cẩm Khê, con gái tôi, con chết thảm quá!
Sao con lại nhẫn tâm bỏ lại ba mẹ, khiến ba mẹ tóc bạc tiễn người tóc xanh.
Con mắt rồi thì sau này ba mẹ phải làm thế nào? Cẩm Khê, con quay về bên ba mẹ được không?”
Tô Cẩm Khê ở bên cạnh có thể nhìn thấy rõ, mẹ Tô thừa dịp mọi người không chú ý ghé vào lọ tro cốt vội vàng nhỏ một ít thuốc nhỏ mắt vào mắt bà ta.
Giống như nhận thấy Tô Mộng thờ ơ đứng ở một bên, mẹ Tô lôi kéo Tô Mộng ra hiệu cho cô ta nên thể hiện một chút.
Tô Mộng có chút bất đắc dĩ, mẹ Tô lặng lẽ nhét thuốc nhỏ mắt vào tay Tô Mộng.
Cho dù biết một nhà họ Tô vô tình vô nghĩa, nhưng có thể làm đến mức này Tô Cảm Khê thấy mình vẫn đánh giá thấp da mặt nhà này.
Nhìn những màn trình diễn vụng về của họ, Tô Cẩm Khê rất vui vì cô không phải người nhà họ Tô.