Cố Cảm cười nhẹ: “Còn tức giận à? Lần sau em sẽ không vứt nữa.”
“Vật nhỏ không có lương tâm, anh đã tự tay chọn bó hoa, tự tay đóng gói gửi đến bưu điện đưa về nước. Bên trong có tấm lòng của anh, em lại tàn nhẫn vứt đi.”
Cố Cẩm nhẹ nhàng cọ anh: “Em xin lỗi, chú ba.”
Cảm giác ớn lạnh trên người Tư Lệ Đình biến mắt không còn chút nào, đôi tay anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
“Lúc trước còn không muốn tiếp xúc với anh trước ống kính, sao giờ lại chủ động như vậy?”
“Em không quen bị người khác nhìn thấy, chú ba, sao máy.
ngày nay anh cứ bị ám ảnh chuyện tặng hoa cho em vậy?”
“Phụ nữ thích chẳng qua là những thứ này, em không thích túi xách cùng trang sức, anh chỉ có thể tặng hoa cho em.
Nghĩ đến Tô Tô nhà ta thì quá tiết kiệm, lúc trước ở với anh hình như em không đòi hỏi gì cả.”
Nghe thấy sự trêu chọc trong giọng nói của anh, Có Cẩm cười khúc khích: “Người tốt nhất trên thế giới này là chú ba, chú ba đã cho em tất cả, em còn cần gì?
Chú ba, ở đây đẹp quá, em rất thích, nghĩ lại chắc hẳn anh đã hao hét tâm tư làm em thích phải không?
Thực ra trong lòng em thích nhất chính là chú ba, anh không cần làm những điều này em cũng rất thích.”
“Nhóc con luyên thuyên, em không cần không có nghĩa là anh không muốn cho, Tô Tô, sau khi trải qua sinh tử của em, điều anh muốn làm nhát bây giò là cho em mọi thứ tốt đẹp nhất.”
Nghĩ đến lúc đó tưởng như chia cắt sinh tử với Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình đã biết đó là loại đau đớn gì.
Sau sự việc đó, anh chỉ có một yêu cầu duy nhất, Có Cảm khoẻ mạnh ở lại bên cạnh anh.
Từ nay về sau cô muốn cái gì anh sẽ cho cô cái đó, ngay cả khi cô không muốn, anh cũng sẽ có gắng hết sức để cho cô.
“Chú ba, anh luôn có thể làm em cảm động.”
“Đó là bởi vì em là Tô Tô độc nhất vô nhị nhát trên thế giới này. Ngoài việc muốn tốt với em, anh không thể nghĩ đến điều gì khác.”
Cố Cẩm hôn lên đôi môi mỏng của anh, thực ra cô không nói cho Triệu Lạp biết.
Chú ba không chỉ có dáng người đẹp, xúc cảm tốt, cảm giác hôn môi càng tốt.
Mặt trăng tỏa sáng trong khu vườn, hai người triền miên dưới trăng thành đôi.
Cô không nhớ máy ngày qua đã làm điều đó bao nhiêu lần, cô chỉ cảm thấy đối với cô Tư Lệ Đình là không đủ.
Cô tham luyến sự ấm áp của cơ thể anh, mặc cho anh cuốn mình vào vòng xoáy hết lần này đến lần khác, không có cách nào kìm nén được.
Khi ái ân anh nặng nề thở dốc, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Tô Tô, sinh con cho anh.”
Lúc mới quen biết cô Tư Lệ Đình đã từng đề nghị điều này một lần, nhưng lúc đó cô đã từ chối.
Khi đó, thân phận và tuổi tác của cô đều không phù họp, Tư Lệ Đình cũng không ép buộc cô quá nhiều.
Mỗi lần triền miên đều làm các biện pháp phòng tránh, phải nói rằng Tư Lệ Đình thực sự là một người đàn ông rất chu đáo.
Biết rằng đàn ông không thích làm chuyện này nhát, nhưng anh sợ cô uống thuốc, sau đó sẽ làm tổn thương cơ thể nên anh sẽ kiềm chế.
Năm nay, Cố Cẩm sẽ bước sang tuổi 24. Cho dù là kết hôn hay sinh con cũng không có vấn đề lớn gì.
Yêu cầu của Tư Lệ Đình đến quá nhanh, cô đã không chuẩn bị trước.
Trong mắt cô hiện lên một tia hoảng loạn: “Chú ba, em…”
“Em không muốn?” Ánh mắt Tư Lệ Đình tối sầm lại.
“Không phải, đời này Tô Tô đã nhận định là chú ba, làm sao có thể không muốn sinh con cho chú ba?
Từ trước em đã hơn một lần tưởng tượng con của chúng ta sẽ rất dễ thương, có đôi mắt xanh như chú ba sẽ là tuyệt nhất.”
Khi Cố Cẩm nhắc đến đứa bé, một màu sắc dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Đã thích rồi thì tại sao phải từ chối? Tuổi của chúng ta cũng muốn sinh con.” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng vuốt má cô.
“Chú ba, không phải em không muốn, mà là nhà họ Cố tương đối phức tạp hơn. Bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhát để sinh con.
Anh cho em thêm nửa năm, chúng ta lại muốn sinh con được không?” Có Cẩm quán lấy Tư Lệ Đình.
“Em đó, tiểu yêu tinh quyền rũ.” Tư Lệ Đình bát lực, lại bị cô khơi lại lửa lớn, anh lật người đè cô xuống dưới.
Chuyện của đứa bé tạm thời kết thúc, Có Cẩm ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tư Lệ Đình.