Kiểu trả lời này…
Tô Cẩm Khê sống hai mươi năm, mặc dù trong lòng có người đàn ông mình thầm mến, nhưng cô cơ bản không có kinh nghiệm ở một mình với đàn ông, làm sao biết cách làm cho đàn ông chán ghét?
“Chú có điện thoại không?”
Quần áo của Tư Lệ Đình đều đã cởi gần như không còn gì cả mà cô lại hỏi hỏi cái vấn đề này, xem ra cô hẳn là có chuyện gì gấp.
Anh đành phải đưa điện thoại di động đã mở đưa qua cho cô. Một mặt của Tô Cẩm Khê nghiêm trọng nhìn danh sách thuê bao, đợi mấy phút sau vẻ mặt của cô ghét bỏ trả lại điện thoại di động cho Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình không hiểu gì, cô làm gì thế? Có điều bây giờ không phải là lúc mà quan tâm đến cô làm gì, anh đã cởi bỏ quần áo, vặn chốt mở ra nước tắm.
“Tô Tô bé nhỏ, ngoan một chút.” Anh từng bước một hướng lại gần phía của cô.
“Chú ba, cầu xin chú, chú không thể như thế này.” Tô Cẩm Khê ở trong bồn tắm liên tiếp lui về phía sau, nhưng nhanh chóng đã không còn đường lui.
Kịch bản tối hôm qua lại lần nữa diễn ra, da thịt trắng nõn của người phụ nữ khiến cho tim anh lập tức phiêu lãng.
Lúc trước những người phụ nữ kia dù xem như cởi hết đứng ở trước mặt mình anh đều không có cảm giác, duy chỉ có cô gái nhỏ này cái gì cũng không cần phải làm.
Chỉ cần một ánh mắt, một chút da thịt lộ ra ngoài, một chút xíu sữa phun ra sữa đã đủ để anh miên man không thôi.
Giọng nói nhẹ nhàng tà ác vang lên ở bên tai của cô: “Tô Tô bé nhỏ nhớ kiềm chế thanh âm cho tốt, nếu không khiến những người khác tới đây thì hậu quả khó mà lường được.”
“Chú ba…”Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của người phụ nữ chỉ tăng thêm tà niệm của anh.
Con cừu nhỏ làm sao có thể đấu lại con sói xám xảo quyệt.
Tô Cẩm Khê đột nhiên bắt đầu hối hận, nếu là sớm biết nhà của Đường Minh có đồ biến thái này, cô cũng sẽ không làm cái giao dịch này.
Chuyện này là sao, lúc đầu cô ở trước mặt người nhà họ Đường diễn kịch đã đủ mệt mỏi rồi, bây giờ còn muốn đối phó với tên đàn ông này nữa, mệnh của cô sao lại khổ như vậy?
Hơn nữa tên biến thái này là tên siêu cấp đại biến thái, ăn người không nhả xương!
Sau một giờ, anh hài lòng ôm cô ra phòng tắm, nhìn những sợi tóc của cô lộn xộn còn có nước chảy ra, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ một mảnh.
Đối mặt với ánh mắt săm soi kia, Tô Cẩm Khê nắm chặt khăn tắm, lắc đầu liên tục, đôi môi ngập ngừng nói: “Chú ba…”
Anh chỉ ôm cô vào lòng hôn một chút lên môi của cô, mỗi một lần tiếp xúc với anh, trong lòng Tô Cẩm Khê đều hoảng loạn, sợ anh một lần nữa lại bộc lộ bản chất của sói.
Cô khẩn trương đến mức lông mi cũng đang run rẩy, thời điểm Tư Lệ Đình buông cô ra, từ trong tủ quần áo cầm một bộ váy đen cho cô.
“Mặc cái này vào.”
Tô Cẩm Khê nhíu nhíu mày, bình thường cô đều thích mặc màu hồng hoặc là màu trắng, “Tôi ghét màu đen.”
“Từ giờ trở đi cô nhất định phải thích.” Giọng nói không lưu tình chút nào của Tư Lệ Đình truyền đến.
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Bởi vì tôi thích.” Tư Lệ Đình nghĩ đến thời điểm cả người cô và Đường Minh đều là áo trắng, giống như là mặc đồ tình nhân đi xuống, tâm tình không hiểu sao khó chịu.
Tô Cẩm Khê nhìn một bộ đồ trong viền ren gợi cảm kia, màu đỏ trên mặt càng là đậm hơn, “Tôi mới không thèm mặc loại đồ vật quỷ quái này!”
“Làm phụ nữ, tăng thêm hấp dẫn cũng là điều bắt buộc của cô.” Tư Lệ Đình thực sự khó mà đồng ý với phẩm vị mặc đồ lót Pikachu của cô.
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô gái nhỏ, Tư Lệ Đình cúi người, hai tay chống ở bên cạnh cô, “Cần tôi ra tay giúp cô mặc không?”
Khuôn mặt tuấn tú cách gần như vậy khiến cho hô hấp của Tô Cẩm Khê trì trệ, “Tôi, tôi tự mình mặc, chú đi ra ngoài trước đi.”
Lần này Tư Lệ Đình thật sự không nói gì, quay người ra ngoài.
Tô Cẩm Khê thở ra một hơi, trời ạ, đây là một lần cuối cùng, xin phù hộ cho con từ giây phút này về sau khiến cho anh này hoàn toàn biến mất đi.
Chỉ là lúc này ông trời đã ngủ gà ngủ gật rồi, cho không có nghe được cầu nguyện của cô.
Khi mà Tô Cẩm Khê đi vào phòng khách, ai đến nói cho cô biết, vì sao anh ông đang ngồi ở phòng khách xem điện thoại kia làm sao còn chưa đi!