Người đàn ông trước mặt này cực kỳ mê người, đâu còn dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ như trước đây.
Ngoài Tư Lệ Định ra những người đàn ông khác dựa gần cô, cô đều cảm tháy rất khó chịu.
Đối diện với đôi mắt hài hước ấy, Có Cảm dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ hài hước và xấu xa đó là anh ấy đang thử cô.
Có Cẩm không lùi bước mà ngược lại khoé môi cô nhếch lên: “Vẫn chưa bắt đầu diễn, anh Giản có quá sốt ruột không?”
Giản Vân dừng lại trước mặt Cố Cẩm với khoảng cách mười cm, anh ấy cẩn thận quan sát con ngươi màu xanh lam nhạt của Cố Cẩm.
Bên trong không có chút ngại ngùng, chỉ có thản nhiên cùng ý cười.
“Tôi chỉ sợ cô chưa từng diễn chưa thích ứng được, nên tôi mới muốn luyện tập trước cho cô.”
“Rốt cuộc là diễn hay diễn giả thành thật? Không lẽ anh Giản nghĩ tôi là loại phụ nữ như vậy sao? Tôi vẫn có thể phân biệt được đâu là trong phim, đâu là ngoài đời.”
Sau đó, Cố Cẩm đích thân đầy anh áy ra: “Đạo diễn đang đợi tôi, anh Giản cũng nên nhanh lên. Đạo diễn còn đang chờ thị phạm cho tôi.”
“Tô Cẩm Khê!” Giọng điệu của Giản Vân trở lại vẻ thờ ơ như trước đây, Cố Cảm không hề dừng lại khi nghe thấy tiếng hét của anh ấy.
Khi cô đên phim trường, Nam Cung Mặc đã cho người chỉnh đèn xong, anh ấy vẫy tay với Có Cảm.
“Tiểu tổ tông, bây giờ anh sẽ diễn thử cho em xem trước, anh sẽ diễn vai của em, em xem cho kỹ.”
“Qk.”
Thật hiếm thấy Nam Cung Mặc tự mình ra tay, Có Cẩm sẽ ghỉ nhớ phần nhân tình này trong lòng.
Lúc Giản Vân đi ra đã trở lại trạng thái như bình thường, Nam Cung Mặc nhìn thấy anh ấy như thể nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ.
“Giản Vân, cậu qua đây diễn thử với tôi, diễn cảnh tối nay.”
Giản Vân giật mình, đạo diễn thật sự muốn diễn thật?
“Anh và tôi?”
“Nếu không thì còn ai? Qua đây.”
Các nhân viên nghe tin đạo diễn sắp đóng cảnh giường chiếu, bọn họ đều kéo đến xem.
Hoa Tỉnh và Chu Lê vừa đến, bọn họ không ngờ Nam Cung Mặc lại có thể vì người phụ nữ này mà làm tới mức đó.
Tay cầm tay dạy thì đã đành, bây giờ còn phải thị phạm cảnh giường chiếu cho cô xem.
Một số chuyên viên trang điểm cũng đến xem với tâm trạng xem kịch: “Cô đại tiểu thư này từ đâu đến vậy?”
“Ma mới biết, có thể bay lên làm nữ chính thì không phải người đơn giản.”
“Nhìn dáng vẻ này thì thật là có một chân với đạo diễn.”
“Tôi cũng thấy giống vậy.”
Ánh mắt của những người khác đều tập trung vào hai người đàn ông đẹp trai đứng giữa.
Đạo diễn Nam Cung tự mình diễn cảnh giường chiếu, đây là cảnh tám đời có khả năng cũng không thể nhìn thấy.
Giản Vân không từ chối, anh ấy nhắc chân đi về phía Nam Cung Mặc.
Nam Cung Mặc nhìn Có Cẩm: “Nhìn cho kỹ.”
Có Cẩm gật đầu, Nam Cung Mặc vì cô mà làm đến bước này, cô có thể không nhìn kỹ sao?
Địa điểm đã trống, Giản Vân và Nam Cung Mặc đều thay trang phục cổ trang.
Tuy nhiên, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, cả hai đã sẵn sàng nhập vai.
Đây là lần đầu tiên Cố Cẩm nhìn thấy Giản Vân diễn, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh ấy đã được làm nam chính, chắc hẳn bây giờ anh ấy rất nỏi tiếng.
Giản Vân chắp tay đứng trước cửa sổ, mặc dù không trang điểm nhưng kiểu tóc hiện đại và trang phục cỗ xưa của anh ấy lại tạo ra cảm giác không thể chê trách.
Nhưng từ lúc này, mọi chuyện đã khác một chút, Giản Vân đã bắt đầu nhập vai.
Anh ấy không còn là Giản Vân, mà là tân hoàng đế vừa mới đăng cơ, bên ngoại thống trị, các quan đại thần trong triêu rôi loạn.
Dù nắm ngai vàng trong tay, nhưng hắn là một hoàng đề bị khống chế.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện một dấu vết buồn bã.
Giống như chỉ là cái bóng, khắc họa sự uy nghiêm và bắt lực của tân hoàng.